Đường Duy hoàn toàn nghĩ không ra cậu sẽ lấy tư thái này để gặp mặt Tô Nhan lần nữa cậu thậm chí còn chưa chuẩn bị xong những lười muốn nói vưới cô, cứ như vậy vội vàng trực tiếp gặp nhau.
Lạc Du Du ngược lại đã ngồi xổm xuống thay cậu kéo chiếc vali hành lí trên mặt đất lên, sau đó nói với Đường Duy: “Tại sao anh cũng đến đây?”
Cô ta xem ra không có chút nào dáng vẻ ngoài ý muốn nào có lẽ Lạc Du Du đã sớm đoán được Đường Duy sẽ tới đây.
Cũng giống như Sakahara Kurosawa và Đường Duy cũng thân thiết như vậy.
Quan hệ giứa Lạc Du Du cùng Tô Nhan cũng rất thân mật, cô ta chỉ muốn nhìn thấy Tô Nhan không bị thương tổn, nếu như Đường Duy đến đây thì thật sự dễ nói chuyện, cô ta cũng sẽ không làm ra hành động ngăn cản cái gì.
Nhưng mà nếu như...
Lạc Du Du thông qua kinh nghiệm của mình, Kurosawa đã tìm được cô ta nhiều lần như vậy đều chỉ để phát tiết lòng ham muốn chiếm hữu, liên tưởng đến nơi này, Lạc Du Du vô thức bắt lấy tay của Tô Nhan, nói: “Tôi với Tô Nhan muốn sáng sớm đi bên ngoài ngắm vườn hoa một chút.”
Tô Nhan thích nhất là đi dạo vườn hoa, điểm này, Đường Duy cũng biết đến.
Tiếp nhận vali hành lí ở trong tay của Lạc Du Du, Đường Duy mấp máy môi, trên khuôn mặt tinh xảo có một tia lo nghĩ, hắn nói: “Tôi đến đây để tìm các cô.”
Lạc Du Du gật đầu: “Không có việc gì, nhìn dáng vẻ của anh chắc là một đêm đã không ngủ, không bằng đi ngủ trước đi, tỉnh ngủ rồi chúng ta nói chuyện sau.”
Có một số việc đã định sẵn kết quả, có lẽ bây giờ Đường Duy có thể sốt ruột chạy tới đấy, chính là muốn nói rõ ràng kết quả này.
Nhìn thấy vẻ mặt trống rỗng xa lạ của Tô Nhan, trái tim của Đường Duy co rút đau đớn một chút, thế nhưng mà người đàn ông còn chưa kịp nói gì khác, Lạc Du Du đã nắm tay Tô Nhan kéo đi, cảnh tượng này khiến cho Đường Duy mặc dù có khổ sở, nhưng mà trong lòng đã hơi buông lỏng một chút.
Ít nhất thì Vinh Sở không cùng ra ngoài cùng không phải sao?
Có lẽ mấy ngày nay chính là Lạc Du Du vẫn luôn ở bên Tô Nhan…
Cậu trở về cất kỹ hành lý, cũng không có nghe lời Lạc Du Du đi nghỉ ngơi, mà đổi bộ quần áo một lần nữa rồi đi theo đến vườn hoa ở tầng một, đi ngang qua là lúc chân trời vừa vặn nổi lên, Đường Duy đã thức trắng cả một đêm nhìn thấy mặt trời chậm rãi nhô lên, cả người có chút hoảng hốt.
Mặt trời xa xôi ở phía trên đường chân trời, ánh sáng lẻ loi có chút chiều vào khuôn mặt của Tô Nhan như hoa đào, cô yên tĩnh đi theo Lạc Du Du, bởi vì ngũ quan đã có chút phát triển khiến cho người ta cảm thấy cô không phải loại người dịu dàng ngoan ngoãn, ngược lại có chút lạnh lùng không dễ chọc, nhưng mà cái kia cũng chỉ là những nét pha trộn của cô khiến cho người ta có ảo giác.
Cô thật sự quá dịu dàng.
Đường Duy từ phía sau lưng đi qua chào hỏi các cô, Tô Nhan xoay người lại, lúc đối diện với Đường Duy, lông mày của cô luôn luôn nhíu chung một chỗ, giống như đang suy nghĩ cái gì: “Vừa rồi nghe Du Du nói anh đã một đêm không ngủ, anh không đi nghỉ ngơi hay sao?”
Ánh mắt của Đường Duy sáng rực lên, Tô Nhan là đang quan tâm cậu hay sao?
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!