Trước kia Đường Duy vẫn luôn cảm thấy Tô Nhan là của cậu, mặc kệ trên ý nghĩa nào thì trái tim hay thân thể của cô từ đầu đến cuối đều là của cậu.
Trong mắt của người phụ nữ này cũng chỉ có cậu, sao lại có thể như vậy được...
Đường Duy không dám tin tưởng sờ soạng mặt cậu một cái, sức lực của Tô Nhan không lớn, có lẽ cũng chỉ là vì muốn cảnh cáo Đường Duy mà nhẹ nhàng tát cậu một chút, nhưng mà động tác đến cùng có lớn hay không cũng không quan trọng, điều quan trọng chính là...
Tô Nhan vì bảo vệ bản thân, thế mà sẽ làm ra hành động như vậy với Đường Duy.
Bây giờ ở trong mắt của cô, Đường Duy có lẽ cũng không có gì khác biệt với một tên lưu manh, đi lên ôm cô, còn động thủ động cước với cô, bây giờ ở trong mắt cô cũng nhìn thấy sự sợ hãi đối, Đường Duy cảm thấy so với bị tát một bạt tai thì còn bị sỉ nhục.
Còn đau lòng hơn.
“Không phải, Tô Nhan, em hãy nghe anh nói…”
Đường Duy có rất nhiều lời muốn nói ra, đã nhìn thấy Tô Nhan cực kì sợ hãi, cả người đangkhông ngừng né tránh về sau, suýt chút nữa đã dẫm lên một bên bồn hoa té một cái, thế nhưng mà cô cũng đều không để ý đến cái này, chỉ có thể ôm người lui về phía sau, sau đó Lạc Du Du đang đứng ở bên cạnh nói: “Tô Nhan, cậu đừng sợ, anh ta cũng không phải người xấu…”
“Tại sao anh ta có thể làm như vậy…”
Trong mắt của Tô Nhan lóe lên... Là nước mắt hay sao? Đường Duy cảm giác bị nước mắt của Tô Nhan đâm đến bị thương, xưa nay anh không biết nước mắt của Tô Nhan có thể có chói mắt như vậy, cậu nhìn qua Tô Nhan đang bị Lạc Du Du ôm lấy càng không ngừng an ủi, cả người giống như là bị người ta rút sạch linh hồn, bên tai chỉ còn lại âm thanh ong ong ong quấn quanh.
Sợ cậu.
Tô Nhan đang sợ cậu.
Cô đã không nhớ rõ, cô đều không nhớ rõ, rõ ràng là cô, người đã gây ra tội ác tày trời với cô, trở nên phản nghịch cùng với cô , cùng với cô trở thành một đôi con cháu bất hiếu... Rõ ràng đều là cậu.
Mà bây giờ, cậu thậm chí không còn tư cách để ôm cô nữa, đều không có.
Đường Duy còn không kịp nói chuyện, đã nhìn thấy cách đó không xa đã xuất hiện một bóng người, cậu còn chưa há mồm ra nói chuyện, thì đã cảm giác bên người giống như có một cơn gió thổi qua, thì ra Tô Nhan vừa mới nhìn cậu vô cùng sợ hãi, giống như có dũng khí, dùng tốc độ cực nhanh chạy thoáng qua cậu, rồi ngay lập tức nhào vào lồng ngực của người đang đi đến.
Có lúc, làm tổn thương một người, căn bản không cần dùng đến dao hay súng.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!