Vui vẻ sao?
Vinh Sở chỉ cảm thấy trào phúng, khi đối mặt bộ dạng hùng hổ dọa người như vậy của Đường Duy, anh ta ngược lại có vẻ hơi quá tỉnh táo.
Có lẽ, người đánh mất đi đã định sẵn là người thua cuộc.
Vinh Sở nhìn qua mặt Đường Duy, đột nhiên nói một câu: “Tôi giống với anh như vậy sao?”
Đường Duy nheo cặp mắt đẹp kia lại bên trong, quan sát kỹ Vinh Sở lần nữa: “Anh muốn nói cái gì?”
“Ngay từ khi tôi mới sinh ra thì ba tôi đã giam lỏng mẹ tôi lại, lấy danh nghĩa để chăm sóc cho thân thể của mẹ tôi, nhưng mà trong mắt ông ta tôi có thể cũng chỉ là một cái biểu tượng, cũng chỉ là một người có một chút quan hệ máu mủ với ông ta là công cụ để nối dõi tông đường.”
Lúc Vinh Sở nói chuyện, mang theo tang thương cùng chết lặng, giống như trước mắt Đường Duy mới là người có xương có thịt sống sờ sờ, mà anh ta, cho tới bây giờ đều không phải.
“Tôi không biết tôi đang sống vì ai, cũng không biết rằng tương lai tôi muốn biến thành ai, Vinh Nam vẫn cứ nhấc lên tên của anh, cũng sẽ nhắc đến Bạc Dạ, tôi luôn cảm thấy ông ta người này rất phức tạp, ông ta hận tất cả mọi thứ về bản thân, nhưng lại cuối cùng lại luôn muốn đi bù đắp cho người khác, ông ta cũng quá xấu xa, kỹ lưỡng, lại khiến cho người ta cảm thấy đáng thương.”
Vinh Sở rất ghen tị, ghen tị với Đường Duy mới sinh ra đã có người mẹ duy nhất luôn sẵn sàng liều mạng vì cậu, cũng ghen tị với cậu có người ba sau khi tỉnh ngộ đã không còn gắt gao giữ chặt tôn nghiêm của mình, mà là quyết tâm nỗ lực đi bù đắp cho hai mẹ con bọn họ một lần nữa, nhưng mà Vinh Nam từ xưa đến nay sẽ không làm như vậy.
Anh ta chưa từng chiếm được tình thương của ba dù chỉ là một giây phút, lúc mẹ của anh ta chết đi, thì ngôi nhà ở trong lòng của anh ta đã sụp đổ.
Vinh Sở lắc đầu, dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn về phía Đường Duy “Nếu như thật sự có thể biến thành anh, vậy thì cũng tốt.”
Anh vĩnh viễn sẽ không biết tôi đã suy nghĩ biến thành anh rất nhiều lần, tôi đã muốn thay thế anh đến nhường nào.
“Nhưng mà không thể nào, Đường Duy, tất cả những chuyện này đều không thể nào.” Vinh Sở tiến lên một bước, giống như là muốn cẩn thận quan sát Đường Duy, anh ta không biết cái người đàn ông này đến cũng có cái gì tốt, rõ ràng tàn bạo lại vô tình, lại vẫn có thể có được sự yêu thương của Tô Nhan, cái này quá không công bằng, anh ta càng hận chính mình không có tâm tư tranh giành, trong khoảng thời gian dài mà Đường Duy không ở bên cạnh Tô Nhan như vậy, chưa từng chiếm được trái tim Tô Nhan trong một chốc lát.
“Nếu như anh nói như vậy để khiến cho tôi trở nên vui vẻ.”
Nụ cười trên khuôn mặt của Vinh Sở đặc biệt bi thương, giống như là toàn thế giới chỉ còn lại một mình anh ta, anh ta há hốc mồm, nói chuyện cũng rất khó khăn “Như vậy đã là người thế thân, cái hạnh phúc này cũng quá rẻ, quá đáng buồn.”
Bị xem như thế thân thật sẽ vui vẻ sao?
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!