Trong lòng của Đường Duy nhấc lên sóng to gió lớn, cậu không nghĩ tới Vinh Sở thế mà lại chủ động vươn tay ra với cậu, dĩ vãng hai người bọn họ đều là thủy hỏa bất dung, nhưng bây giờ...
Thật giống như thế giới đều không thể kiềm chế được, Vinh Sở đứng ở trước mặt cậu , nhìn nhau giống như là chủ nhân và đàn em, trong nháy mắt đó, dường như một thế kỷ đã trôi qua.
Cuối cùng là Đường Duy vỗ vào tay Vinh Sở mấy lần, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nói trước, sau khi xong việc tôi sẽ không hạ thủ lưu tình với cậu đâu.”
Vinh Sở hít thở sâu một hơi, dùng một loại ánh mắt đặc biệt nghiêm túc nhìn Đường Duy, trong nháy mắt này, anh ta cảm giác mình giống như rốt cục tách ra với Đường Duy, trong tích tắc khi lựa chọn đưa tay ra với Đường Duy, anh ta biến thành chính mình.
Anh ta là Vinh Sở.
Tay kia cùng Đường Duy nhẹ nhàng chạm đến một chút, liền lập tức buông lỏng ra, Vinh Sở thu hồi tay của mình, nói với Đường Duy: “Tôi cũng sẽ dùng phương thức của mình để theo đuổi Tô Nhan.”
Có lẽ ở trình độ nào đó mà nói, hai người đàn ông rốt cục đứng trở về cùng một hàng.
Đường Duy ở dưới lầu nói chuyện với Vinh Sở nói một hồi mới đi lên trên lầu, thời điểm đi qua gian phòng của Tô Nhan, cậu đưa tay gõ cửa một cái.
Rốt cuộc đã hiểu hoá ra tin tức ở quầy lễ tân là hai người bọn họ cùng đăng kí một phòng, mà trên thực tế vẫn luôn là Lạc Du Du ở bên cạnh Tô Nhan.
Cũng đúng, Lam Thất Thất và Từ Thanh Mân đang yêu đương vui vẻ, Tô Nhan đại khái là không muốn dính vào Lam Thất Thất và Từ Thanh Mân, cho nên Lạc Du Du phụ trách ở bên cnahj cô, vừa vặn hai người bọn họ cũng có cùng chủ đề, dù sao đều là người bị vứt bỏ... Chỉ là không nghĩ tới Tô Nhan hiện tại tinh thần biến thành trạng thái như thế này.
Tới mở cửa chính là Lạc Du Du, thời điểm trông thấy Đường Duy cô ta sững sờ: “Vinh Sở đâu?”
“Vinh Sở nói cho tôi chút thời gian tâm sự với Tô Nhan.”
Đường Duy đứng ở nơi đó, khuôn mặt lạnh lùng, cậu có một khuôn mặt đẹp đẽ, tlà người đàn ông kế thừa gen ưu tú của Bạc Dạ và Đường Thi, mặc kệ lúc nào mãi mãi cũng gây sự chú ý của người khác, cậu đưa nhìn bên trong: “Tô Nhan có đây không?”
“Có.” Sau khi khôi phục cảm xúc: “Cậu chú ý ngôn từ, đừng kích thích cô ấy.”
Lạc Du Du rất chủ động nhường đường, Đường Duy trông thấy động tác của cô ta, không biết vì sao, đột nhiên hiểu được sự cố chấp của Lạc Du Du.
Dường như cô ấy đang dùng phương thức của mình, để bảo vệ mỗi người phụ nữ ở bên cnahj, đến không cho các cô đi vào con đường cũ của mình.
Nhưng bây giờ, đối mặt với Đường Duy ngàn dặm xa xôi đuổi theo, Lạc Du Du cố chấp, thế mà nhường đường.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!