Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Thu Phục Tổng Tài Cao Ngạo - Đường Thi - Bạc Dạ

Đường Duy không có cách nào xác định được trạng thái hỗn loạn trong ý thức của Tô Nhan. Nhưng lúc cô nói ra những lời này, họng cậu lại như bị nghẹn, không phản bác được câu nào.

Đây chính là … quả báo sao?

Quả báo của cô dành cho cậu thật tàn nhẫn, nó đã phá hủy toàn bộ tinh thần của cậu vậy, hiện giờ tình yêu của cô đối với anh cứ như dựa trên một người khác, đây chính là quả báo sao?

Đường Duy lắc đầu, nói với Tô Nhan: "Em suy nghĩ lại đi, em hãy nghĩ lại đi..."

"Không cần suy nghĩ nữa."

Giọng nói của Tô Nhan trong trẻo và dễ nghe, có lẽ Đường Duy cũng đã quên mất, cô chỉ có ở trước mặt cậu với tư cách là một đồng phạm thì mới cam chịu phối hợp với cậu. Mà trong mắt người khác, cô rất xinh đẹp quyến rũ, trình độ học vấn cao lại có năng lực làm việc, những còn mặt khác không một ai biết được, đấy đều là bí mật không thể nói ra được của cô trong nhiều năm dài.

Mà kết quả của việc chà đạp những bí mật này lại bị chính cô quên đi như vậy.

Từ trong phòng Đường Duy đứng dậy đi ra. Bên ngoài Vinh Sở cùng Lạc Du Du đang nhai bánh sandwich trong miệng ,thấy Đường Duy giống như một hồn ma đi ra ngoài ra, sắc mặt vô cùng hoảng hốt, Lạc Du Du nuốt xuống bánh sandwich rồi hỏi một câu: "Cậu không muốn ăn cùng à?”

Tô Nhan cũng đuổi theo sau lưng Đường Duy: "Anh làm sao vậy? ”

Đường Duy không nói gì, trực tiếp đi ra ngoài cửa, bước chân cực nhanh, giống như cậu đang cố nén cảm xúc gì đó. Tô Nhan với tay ra đuổi theo nhưng cảm giác như cô đang đuổi theo một bóng ma. Lúc cậu ra khỏi cửa rời đi đã dùng sức đập cửa vào, tiếng cửa vang rầm lên, cả người Tô Nhan rùng lên.

Cô... cô… đã nói gì sai sao? Hay cô đã nói điều gì không nên nói nhỉ?

Tô Nhan quay đầu nhìn hai người đằng sau đang ăn sáng, tỏ vẻ mặt không hiểu với bọn họ: "Tôi lại làm gì anh ấy hả? ”

"Không cần quan tâm đâu, cô không sai."

Lạc Du Du đau lòng nhìn dáng vẻ không nhớ ra chuyện gì của cô, ngay cả quá khứ của mình cũng không thể nhớ rõ, thật là đáng thương biết bao, giống như cuộc sống trong quá khứ của cô không có ảnh hưởng gì đến cô của hiện tại vậy. Cô ta vẫy vẫy gọi Tô Nhan đến ngồi xuống: "Có lẽ anh ta chỉ muốn xả tâm trạng chút thôi, sau khi ngủ một giấc là ổn thôi. Không phải cả đêm qua anh ta chạy đến đây sao? Cũng có thể là do quá mệt mỏi thôi. ”

"Ừm." Tô Nhan gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Vinh Sở, há miệng ra: “Aa … "

Vinh Sở gắp một chiếc bánh bao nhỏ bỏ vào miệng cô: "Cẩn thận không bỏng đấy.”

Cũng may mà Đường Duy đã đi sớm, chứ nếu không cậu nhìn thấy cảnh này, không biết sẽ bị kích động đến mức nào nữa.

Nhìn khuôn mặt đang cảm thấy đầy khó hiểu của Tô Nhan, trong lòng Lạc Du Du thở dài.

Nếu như có thể, cô ta chỉ mong Tô Nhan có thể nhớ mọi chuyện sớm, chứ không bộ dạng trống rỗng thơ thẩn của cô khiến người ta đau lòng chết mất.

Đường Duy cũng không biết tại sao cậu lại trở lại phòng một mình, vào đến cửa liền thấy kiệt sức. Hành lý của cậu được xếp ngăn nắp trước cửa đi vào. Chắc do Lạc Du Du gọi phục vụ tới sắp xếp. Cậu đóng cửa phòng lại, cả người giống như bị rút hết sức lực, phải bíu tay vào cái tủ ở ngay chỗ hành lang để bản thân không bị ngã quỵ xuống.

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận