Nói xong lời này, trong mắt Ngải Tư đều xuất hiện một chút bất ngờ không thể tưởng tượng nổi, Vinh Nam không nghĩ rằng anh ta sẽ nói ra những lời này với anh, anh ta cũng hơi mở to hai mắt, dùng một giọng đi châm chọc nói một câu: "Trong mắt anh, tôi là như vậy sao?"
Ngải Tư lập tức cúi đầu xuống.
Anh ta... Anh ta..... Hình như khi liên quan đến chuyện của Vinh Mạt, cảm xúc có chút quá kích động.
Anh ta quên mất.... Vinh Nam là chủ, và anh ta là người hầu.
Hít một hơi thật sâu, Ngải Tư gằn giọng nói: "Là tôi kích động quá thưa ông chủ."
Vinh Mạt là con nuôi của anh ta và Lục Y Đình, tuy rằng không phải là con ruột, nhưng từ sau khi nhận nuôi cô bé từ trại trẻ mồ côi, sự tồn tại của Vinh Mạt lấp đầy khoảng trống trong cuộc sống của anh ta, cho anh ta biết cảm giác trở thành một người cha là gì, cũng làm cho cuộc sống của anh ta bắt đầu trở nên trọn vẹn.
Vinh Mạt còn sống, những ký ức về Lục Y Đình vẫn còn sống.
Điều đó có nghĩa là anh ta vẫn còn sống.
Nếu Vinh Nam thật sự muốn lợi dụng Vinh Mạt… Ngón tay buông xuống bên người chậm rãi siết chặt, Ngải Tư tuy rằng ngoài miệng xin lỗi Vinh Nam, nhưng trái tim đã hoàn toàn chết lặng, cái chết của Lục Y Đình trở thành giọt nước cuối cùng làm tràn ly, phá vỡ quan hệ chủ tớ của bọn họ.
Vinh Nam dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm anh ta hồi lâu, thật giống như là bởi vì một câu nói này, anh ta đã cảnh giác với Ngải Tư hơn, dù sao vừa rồi Ngải Tư nói định vị hộp thư kia cũng là từ trong dinh thự của bọn họ.
Có thể hay không, Ngải Tư chính là người gửi thư này...
Không, không thể được.
Ngải Tư là tâm phúc của mình, anh ta làm những việc này, đối với anh ta không có bất kỳ lợi ích nào, huống chi, nếu thật sự là Ngải Tư, làm sao có thể thật sự nói hết tọa độ và định vị ra như vậy, có khác nào tự giết mình đâu?
Trong đầu Vinh Nam lọc những ý nghĩ này, sau đó nói với Ngải Tư: "Quả nhiên anh vẫn nhớ cô ấy, cho nên... Hãy cẩn thận với tôi."
Cái này anh ám chỉ là ai, hai người đều rõ ràng.
Ngải Tư vẫn cúi đầu, cung kính, và im lặng, nhiều năm như vậy, anh ta giống như một con robot, vận hành một cách máy moc, ở bên cạnh Vinh Nam, giống như một cái bóng không tiếng động.
Đối với phụ nữ cũng vậy.
"Cấp dưới không dám phản đối, bất kỳ quyết định nào của ngài đưa ra đều là chính xác.” Ngải Tư nói.
Vinh Nam thở dài, nói với Ngải Tư: "Chúng ta đã quen biết lâu như vậy, Ngải Tư, tâm tình của cậu, tôi có thể nhìn ra trong nháy mắt, tôi đồng ý với cậu, sẽ không ra tay với Vinh Mạt."
Những lời này là một câu bảo đảm, cũng là một câu thăm dò, thật giống như là trao đổi lợi ích với nhau, anh sẽ không ra tay với Vinh Mạt, ngược lại, Ngải Tư cũng không thể có dị tâm với Vinh Nam.
Ngải Tư không phải nghe không hiểu lời này, chỉ là nếu Vinh Nam sẽ không xuống tay với người quan trọng nhất của anh ta, như vậy anh ta trả giá cái gì cũng không tiếc.
Cuộc sống, hoặc lương tâm của con người.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!