Có lẽ bất kể là Tô Nhan này, hay là Tô Nhan ngây thơ, hoặc là… Tô Nhan ban đầu còn chưa phân liệt nhân cách đều không thể tin được rằng mình sẽ nghe thấy lời này từ miệng Đường Duy.
“Tỉnh lại đi.”
Trái tim cô như bỏ vào nước sôi, điên cuồng sục sôi trong vòng mấy giây ngắn ngủi. Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt Tô Nhan thay đổi, cô nhếch môi cười, nhìn Đường Duy: “Tôi không cần.”
Ba chữ, dứt khoát lưu loát.
Đường Duy chưa bao giờ thấy Tô Nhan cười từ chối người khác như vậy. Trước kia trong mắt cô luôn mang theo tuyệt vọng day dứt, không như bây giờ, vẻ mặt quyết tuyệt như không hề khó chịu, nhưng cũng giống khó chịu thì sao? Dù khó chịu thì cũng không thể cho Đường Duy dễ chịu. Cho nên Tô Nhan từ chối ngay tức thì.
Bầu không khí trong thang máy lập tức im lặng. Không lâu sau họ đã tới tầng lầu mới, vào cửa phòng, Tô Nhan cởi dép của khách sạn ra rồi đi chân trần vào phòng tắm, thản nhiên xả nước tắm cho mình, không thèm bận tâm Đường Duy đang ở bên cạnh.
Đường Duy ngây ngẩn cả người, phục hồi tinh thần lại rồi khóa cửa, cau mày hỏi Tô Nhan: “Em nói nghiêm túc đấy hả?”
Tại sao cô từ chối cậu xong thì còn có thể vẫn thoải mái như vậy?
Tô Nhan im lặng hồi lâu, vừa kéo cổ áo choàng tắm của mình như muốn cởi ra, vừa quay sang nhìn Đường Duy: “Sao? Anh không vui hả?”
Ánh mắt Đường Duy quỷ quyệt: “Em cho rằng anh có thể vui nổi sao?”
Tô Nhan cười rất vui vẻ, cứ như vừa trả thù xong: “Anh không vui thì tôi vui rồi. Tôi thích cười trên nỗi đau của người khác.” Nhất là anh, Đường Duy.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!