Lúc nói đến đây, giọng Sakahara Kurosawa nhẹ bẫng. Đường Duy cau mày, không biết anh ta đã uống bao nhiêu: “Cậu uống chừng nào vậy?”
“Trời đất chứng giám, chỉ có một viên thôi.” Sakahara Kurosawa giơ tay lên thề, lại nhìn Lạc Du Du, thấy Lạc Du Du khóc lóc trốn trong lòng Tô Nhan, anh ta thật sự không vui nổi, chỉ hận không thể quay lại lúc đó đánh ngất xỉu chính mình. Nhìn xem anh ta đã làm chuyện khốn khiếp gì kìa! Còn chưa theo đuổi lại cô ấy đã chọc cô ấy khóc rồi.
“Một viên? Không thể nào, tại sao phản ứng của anh với Sakahara Sakurako lại khác nhau hoàn toàn vậy?”
Sakahara Sakurako chỉ nói khùng nói điên, còn Sakahara Kurosawa thì hoàn toàn mất lý trí.
“Khi đó tôi cảm thấy tầm mắt biến dạng, nhìn thấy thứ gì cũng xiêu vẹo nhảy nhót, cảm giác cũng bị phóng đại, hỗn loạn kỳ quặc. Lúc đó tôi không hề có lý trí, muốn làm gì cũng không phanh lại được…” Sakahara Kurosawa nhớ lại cảm giác này chỉ cảm thấy đáng sợ, hít vào một hơi: “Tại sao phản ứng của Sakahara Sakurako lại nhỏ hơn tôi nhiều?”
“Chứng minh cô ta dùng thứ này trong thời gian dài, chút liều lượng đó gây ảnh hưởng cho cô ta không chỉ là những gì cô ta biểu hiện ra.” Tô Nhan đột nhiên lạnh lùng nói: “Các anh biết lờn thuốc không? Sakahara Kurosawa mới uống lần đầu nên đối với cậu ta, liều lượng này đã rất đáng sợ, cho nên cậu ta mới mất khống chế đến mức này. Nhưng Sakahara Sakurako uống thường xuyên, đã lờn thuốc nên Vinh Nam dần dần tăng mạnh liều lượng để khống chế cô ta chặt chẽ hơn. Cho nên đối với Sakahara Sakurako chỉ là liều lượng bình thường, đối với người thường như chúng ta lại là chí mạng, mới dẫn tới sự khác biệt giữa các cá thể!”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!