Đường Duy mặc áo chống đạn, sau đó lại khoác một chiếc áo khoác bên ngoài. Bây giờ còn là mùa đông, đương nhiên cậu phải mặc nhiều một chút, lỡ bị bắn thì sao? Mặc nhiều sẽ không đau.
Sakahara Kurosawa chia hai cái áo chống đạn còn lại cho cho Hoa Chỉ và An Từ: “Hai cậu cũng mặc nhé?”
“Còn cậu thì sao?”
“Thầy cậu bảo chỉ lén lút làm mấy cái này thôi.” Sakahara Kurosawa xòe tay, đặc thù thân phận của anh ta rất rõ ràng: “Tớ là bạn bè quốc tế, tự có quang hoàn, họ không dám đụng vào tớ đâu.”
Dù gì Sakahara Kurosawa mà bị thương thì mức độ nghiêm trọng sẽ tăng lên, cho nên dù Vinh Nam muốn thật sự ra tay thì cũng sẽ chần chờ đối với Sakahara Kurosawa.
“Cậu nói chuyện thành thạo như vậy, ai biết cậu là bạn bè quốc tế chứ. Bắn nhau mà còn hỏi cậu biết nói tiếng Trung hay không à?” Đường Duy cười mắng: “Đồ tây giả.”
“Cậu biết cái gì.” Sakahara Kurosawa tức giận cười: “Tớ bảo cậu đừng chọc tớ đây, đồ baka.”
Đường Duy mặc áo khoác đi đằng trước, Hoa Chỉ lại đi cuối cùng, tay cầm đủ loại máy tính. Thấy cô xách bao lớn bao nhỏ, An Từ cũng không nghĩ tới chuyện xách giúp cô mà còn nói: “Sao cậu còn xài tốt hơn cả đàn ông thế nhỉ.”
Câu này có rất nhiều ý nghĩa. Hoa Chỉ cười nhe răng: “Cũng không trông cậy vào loại đàn ông vô lương tâm như cậu giúp tớ một chút.”
“Cậu cũng tự hiểu đấy chứ.” An Từ cười vui vẻ, không hề cảm thấy Hoa Chỉ đang đá xéo mình, còn lắm mồm thúc giục: “Đi mau lên, giao tiếp đồ xong thì chuyện hậu trường còn giao cho bọn Phí Ca nữa.”
Nghĩa là họ chỉ cần ra ngoài đối kháng chính diện với Vinh Nam, cha mẹ của họ hoặc là người thế hệ trước đều vì lý do nào đó mà có liên quan tới Vinh Nam. Mặt khác, trong đội ngũ của họ có bọn Phí Ca, không liên quan gì tới Vinh Nam, vậy thì không cần biết là có xuất hiện hay không, chỉ cần đứng đằng sau giúp đỡ họ là được.
Hoa Chỉ cắn răng xách hai cái máy tính đi ở cuối đội ngũ lên xe. Sakahara Kurosawa ngồi trên ghế lái, khởi động xe. Đường Duy cầm một cái máy tính bảng đặt trước màn hình xe, bên trên có một con trỏ nhỏ, chính là lộ trình của bọn Vinh Nam. Dựa theo con trỏ này, họ chỉ cần chờ một chút là sẽ đuổi kịp Vinh Nam.
“Chúng ta thiếu trang bị làm chuyện xấu.” Tô Nhan vốn không lên tiếng, lúc này lại nói: “Không thì trông không giống như làm chuyện lớn chút nào.”
“Thiếu cái gì?” Đường Duy nhìn cô ngồi ghế sau, thấy cô lấy một đống kính râm từ trong túi chia cho mọi người, sau đó mình cũng đeo một cái, lập tức tỏa ra khí chất nữ mafia. Đôi môi đỏ au của cô mỉm cười: “Thiếu một cái kính râm.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!