Khi những giọng nói khó nghe này lọt vào tai của Vinh Nam, ông ta vô thức siết chặt ngón tay lại, theo bản năng muốn phản bác lại vì bản thân: “Tất cả đều là do nhóm thanh niên này lên kế hoạch...”
“Chuyện đã bày ra trước mắt vậy rồi mà chú còn mạnh miệng như vậy!”
Vẻ mặt của Đường Duy biểu lộ trào phúng sự phấn đấu cuối cùng của Vinh Nam: “Ngay cả con trai của chú, trợ lý riêng của chú và đội trưởng của đội an ninh của chú đều hướng về chúng tôi, chú vẫn nghĩ tất cả chuyện này là lỗi của người khác sao?”
Vinh Nam, ông ta đúng là một ác quỷ, ông ta chưa bao giờ ngẫm lại chính mình.
“Chú không coi người khác là con người, cũng không coi chú là một con người. Chú cho rằng mình là người điều khiển. Ở vị trí này, chú đã đánh mất sự đồng cảm và cảm thông mà chú đã sinh ra. Vinh Nam, chú không xứng!”
Đường Duy nhấn mạnh từng bước, tất cả mọi người trên khán đài đều nín thở, sự việc hôm nay đã vượt quá phạm vi của cái gọi là “trò hề”, về cơ bản nó chỉ là một cuộc phán xét và trả thù, là thế hệ sau hồi đó bị Vinh Nam tiêu diệt, mà người vô tội số phận có liên quan là hợp nhất lực lượng yếu kém của bọn họ để lật đổ vị trí của ông ta! Những thứ này nhất định phải công khai, nhất định phải cho bọn họ biết ông ta là người như thế nào!
Đường Duy cao giọng, đôi mắt đã đỏ bừng, lửa giận khiến cậu xúc động không thôi: “Hồi đó chú cố gắng thao túng doanh nghiệp của Diệp Kinh Đường, chú Diệp Kinh Đường sẵn sàng đứng ra chứng minh điều đó. Vinh Nam, không phải bất cứ điều gì có thể bị đàn áp bởi quyền lực!”
“Thật khủng khiếp...”
“Tôi không thể tin vào tai mình nữa...”
“Và bây giờ, tất cả những điều này, tôi để lại tất cả sự lựa chọn cho mấy người.”
Đường Duy quay sang đối mặt với mọi người: “Tin hay không tùy mấy người. Mấy người cũng có thể chất vấn tôi, mấy người có thể buộc tội tôi chia rẽ hoặc bạn có thể tin tưởng tôi để tìm một người có khả năng hơn cho tương lai của chúng ta. Tất cả đều giao cho mấy người!”
“Cậu đang muốn thế chỗ của tôi?”
Vinh Nam tức giận: “Đường Duy, có nhiều lời hoa mỹ như vậy, rốt cuộc cậu vẫn xem trọng vị trí này và quyền sao?”
Chân mày Đường Duy giễu cợt, như thể những lời này không hề làm tổn thương cậu, cậu nhìn chằm chằm vào Vinh Nam một hồi lâu mới chậm rãi phun ra một câu: “Đã đến lúc phải bước xuống rồi, Vinh Nam.”
Câu này lực áp chế quá lớn, nó vượt qua cả Đường Thi năm đó một người chống đỡ cả Bạc thị hoặc Bạc Dạ đỡ một rừng đao mưa đạn. Hai người bọn họ có mẹ thì cứng cỏi bất khuất còn ba thì giết phạt quả quyết, ông ta cũng là người có tội. Trước khi sự chuộc tội bắt đầu, tốt hơn là phá hủy mọi thứ của Vinh Nam!
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!