Đến cả lời tuyên án cuối cùng cũng không thèm đọc thế mà Quang Sở lại dám càn quấy không thèm nể mặt ai như thế mà nói rằng thời đại của ông ta đã chấm dứt cả rồi.
Chẳng lẽ, ngay từ đầu đến giờ... Vinh Nam bị đại biểu đưa lên để tại nên sự đối lập với Vinh Sở, bấy giờ ông ta mới nhận ra rằng, hóa ra Vinh Sở đã cao hơn hẳn anh ta rồi.
Chẳng biết từ bao giờ, đứa trẻ này đã đi ngược hướng đi của ông ta, càng chạy càng xa.
Vốn là còn định lợi dụng Tô Nhan để con của mình không đội trời chung với Đường Duy, song lại chẳng thể ngờ rằng, cũng là bởi vì có Tô Nhan mà anh ta lại có thể giảng hòa được với Đường Duy...
“Giữ lại Tô Nhan chính là một tai họa lớn nhất.” Khi nói ra những lời này Vinh Nam đã bắt đầu nghiến răng nghiến lợi, ông ta nhìn Vinh Sở đứng ngay trước mắt, cảm xúc trong lòng cực kỳ phức tạp, giống như là có một ngọn lửa đang thiêu đốt hừng hực, là phẫn nộ hoặc chăng là cảm xúc nào khác, ông ta không thể phân rõ, chỉ là bản thân mình đã đứng ở vị trí này bấy nhiêu lâu vậy rồi, ấy thế mà lại bị Đường Duy ngày dồn tháng chứa hất ngã khỏi ghế, thế này thì bảo ông ta làm sao nuốt trôi cơn hờn này được chứ!
“Khi trước để Tô Nhan sống là vì cần có cô ta kiểm soát Đường Duy... Thật chẳng ngờ...” Vinh Nam thở hồng hộc, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói với Vinh sở: “Không ngờ rằng các người kẻ nào kẻ nấy lại dám đối địch với bọn tao vì một đứa con gái của con đàn bà hạ tiện đó! Đúng là tao đã quá nhân từ với Tô Nhan rồi!”
“Làm gì có người nào sống trên đời chỉ để làm con cờ của các ông chứ!”
Vinh Sở nghe thấy lời này thì bước lên từng bước, nhìn thẳng vào Vinh Nam với ánh mắt mang đầy hận thù: “Ý nghĩa cuộc sống của cô ấy chính là trở thành bản thân mình, là cứu chuộc cho chính mình, chứ không phải là để cho các người lợi dụng để quay lại dày vò Đường Duy! Ông hại cả đời cô ấy và Đường Duy rồi! Khi xưa An Mật có thể chết không toàn thây đã đủ để chứng minh ông ta cũng có đủ thủ đoạn để khiến cho Tô Nhan chết không toàn thây như thế... Thế nhưng ông ta lại không làm vậy, ông ta cố ý để một mình cô ấy sống sót, để cô ấy phải chịu đựng những địch ý mà cả thế giới nhằm vào cô ấy, nhằm vào An Mật, ông khiến cô ấy trở thành kẻ bị hận thù che mờ mắt, còn rắp tâm lấy sự tồn tại của cô ấy để tổn thương Đường Duy nữa!”
Có lẽ Tô Nhan đã biết từ lâu thế nên mới có sự giác ngộ như thế này, đến tận bây giờ Vinh Sở vẫn còn nhớ rõ, lần đầu tiên rời xa Đường Duy, khi chỉ còn một mình ngồi đọc sách ở nước ngoài, đến khi mệt mỏi cô mới cuộn mình trên sô pha, nhìn anh ta bằng ánh mắt tuyệt vọng, nói rằng: “Có phải rời xa tôi rồi thì Đường Duy mới sống an ổn không.”
Có phải rằng khi cô đi xa rồi, Đường Duy mới có thể bắt đầu một cuộc đời mới.
“Tôi sống đến tận bây giờ, có lẽ chính là để có một ngày chịu chết thay cho anh ấy.”
Mà quả thật cô cũng đã làm như vậy, ngay vào thời khắc Đường Duy cần tư liệu và chứng cứ nhất, một thân một mình cô tiến vào đại bản doanh của Vinh Nam, mang theo một cây bút máy, giúp cho Đường Duy có thể tìm được nơi cư trú của Vinh Nam, thậm chí dùng cách hack thong tin để tấn công máy tính bên trong tòa nhà của Vinh Nam.
Vốn dĩ những chuyện này tất thảy đều là tin tức cần phải giữ bí mật, song tất cả đều vì có Tô Nhan nên mới có thể đào khoét ra một lỗ hổng.
Cô rất yêu, rất yêu Đường Duy, yêu đến độ có thể chịu đựng bấy nhiêu năm khuất nhục như thế, song lại như thể rất hận Đường Duy, sự tra tấn dài đằng đẵng như thế đã khiến cô sinh bệnh nhân cách phân liệt, mãi mãi chỉ có tự mình an ủi chính mình.
Song xét đến cùng cả yêu và hận, từ đầu đến cuối cô lại chưa từng đưa ra bất kỳ đánh giá nào về Đường Thi và Bạc Dạ.
“Đáng ra cô ấy sẽ là một người con gái rất tuyệt vời mới phải.”
Vinh Sở chẳng biết bản thân mình đã đỏ vành mắt từ bao giờ: “Tấm lòng cô ấy thiện lương như thế, thuần khiết như thế, từ khi sinh ra đến giờ cô ấy chưa từng bị mẹ đẻ mình vấy bẩn một chút nào, đến cả việc nạo thai cũng là một mình cô ấy đi làm ở nước ngoài, ông có biết hay không, ông khống chế sinh mệnh của cô ấy, khiến cô ấy trở thành con cờ để khống chế cả một lứa đời sau bọn tôi, thủ đoạn đó khiến người khác phải buồn nôn cỡ nào!”
Một lời sau cuối gần như là đã thành gào hét, khó trách Tô Nhan sẽ để lộ biểu cảm số mệnh sắp đặt như thế, cô ấy đã biết những ý đồ này của Vinh Nam từ bao giờ?
Vì Đường Duy, rồi cả sự ác ý của vận mệnh, cô ấy đã phải đón nhận toàn bộ.
“Ông không xứng được đứng ở vị trí này.”
Vinh Sở nói xong lời này thì quay người đi, tiếp đó có một đám bảo vệ chạy xộc vào, bao vây lấy Vinh Nam, đám đại biểu ở bên cạnh thì hô to gọi nhỏ: “Mấy người làm cái gì đấy hả! Chờ chút đã, các người đừng có động vào ông ấy, các người có coi luật pháp ra gì không hả! Này!”
Anh không nhìn ba của mình bị người ta túm đi trong tình trạng hồn bay phách lạc như thế nào, Vinh Sở đứng ở phòng nghỉ trong hậu trường, tấm biển bên ngoài phòng đã bị người ta tháo đi mất, có vô số người ùn ùn đừng ngồi chực chờ bọn họ đi ra ngoài, Hoa Chỉ và An Từ thở hồng hộc chạy tới, hỏi anh: “Anh đã tìm được Tô Nhan và Đường Duy chưa?”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!