Vẻ mặt Vinh Sở biến sắc: “Tại sao lại như thế?”
“Trước đây thuộc hạ cũ của Vinh Nam làm Tô Nhan hôn mê, bọn họ lập tức đem Tô Nhan rời khỏi đó, cho nên mọi chuyện tiếp theo thế nào tôi cũng không đi theo xem, tôi không biết Vinh Nam đã thất thủ rồi mà bọn họ vẫn còn tiếp tục chấp hành nhiệm vụ và mệnh lệnh của Vinh Nam như vậy…..”
Cậu ta nói với Vinh Sở: “Cậu không thể qua đó, bây giờ cái vị trí này vẫn còn chưa ngồi vững, có quá nhiều chuyện cầu cậu xử lý, hơn nữa những người bên ngoài kia lát nữa chúng ta phải sẽ thả ra rồi, về sau truyền thông cùng quần chúng nơi đó sẽ nghênh đón một đợt cao trào mới, thủ đoạn của cậu nhất định mạnh mẽ mới ổn định được lòng dân.”
Lục Phóng nói không sai, cho dù Vinh Sở có gấp gáp đi nữa thì cũng không thể đi được, vị trí này cần có anh ta.
Giây phút này Vinh Sở bỗng nhiên liền hiểu được cảm xúc của Vinh Nam lúc đó, hóa ra ngồi ở trên vị trí này, cần phải buông bỏ tất cả mọi thứ. Kể cả, người mình yêu.
Sắc mặt Vinh Sở thay đổi liên tục, đến cuối cùng chỉ còn lại ẩn nhẫn cùng khổ sở, anh ta lấy hết sức bắt tay Lục Phóng, nói với cậu ta: “An nguy của Tô Nhan và Đường Duy…tôi giao cho cậu đấy.”
Dù sao thân phận Đường Duy chỉ là một người bị đuổi ra ngoài thôi, nếu như có chuyện gì xảy ra, có lẽ anh ta sẽ liên lụy đến cả Đường Duy bị nguy hiểm.
Lục Phóng gật đầu, vỗ vỗ vào vai của Vinh Sở: “Yên tâm đi, đã đi đến bước này rồi, không thể để công sức từ trước tới giờ đổ sông đổ biển được, cậu không thể chần chừ hay dao động gì hết, chỉ sợ rằng Đường Duy và Tô Nhan thật sự đã xảy ra chuyện rồi .”
Trước giờ Lục Phóng ăn nói rất thẳng thắn, cả những dự tính gì xấu nhất cũng đều nói hết ra, nếu như Đường Duy và Tô Nhan xảy ra chuyện rồi, Vinh Sở cũng bắt buộc phải nghiến răng lại tiếp tục ngồi ở vị trí này, đổi mới, xây dựng, giành lại quyền lực, không thể để những nỗ lực của Tô Nhan và Đường Duy là vô ích được.
An Tử ở lại giúp cho Vinh Sở, Hoa Chỉ cùng với Lục Phóng đưa người đi tìm Đường Duy, nghe nói Đường Duy sẽ gặp nguy hiểm, Tùng Sam là người đầu tiên phái người đi điều tra, quả nhiên như dự đoán bọn họ đã tìm thấy biển số xe của người đã mang Tô Nhan đi, cũng tìm được người lái xe đua theo dõi Đường Duy, Tùng San đưa địa chỉ định vị cho Sakahara Kurosawa xem, Sakahara Kurosawa nói: “Nơi đó.không phải tòa nhà cao nhất ở trung tâm thành phố của chúng ta sao?”
Sakahara Kurosawa ngồi lên xe của Tùng Sam: “Cậu, phải nhanh lên, cháu nghi ngờ Tô Nhan bị bắt cóc là vì Vinh Nam muốn để cho Đường Duy tự mình nhảy vào nguy hiểm!”
Anh ta học Đường Duy gọi Tùng Sam là cậu, Tùng Sam cũng không bài xích anh ta gọi như vậy, có lẽ trong mắt ông, Sakahara Kurosawa cũng giống như Đường Duy vậy, ông ấy gật đầu, lạnh lùng tăng tốc xuất phát, đợi đến lúc bọn họ đuổi đến nơi mới phát hiện Tô Nhan chỉ bị mấy người kia trói lại, nhưng Đường Duy lại không tiến lên một bước, hai bên cứ giằng co như vậy, nhìn thấy người trợ giúp cho Đường Duy đến rồi, bọn bắt cóc nhếch miệng cười cười: “Cậu đúng là vừa hô thì có trăm người đáp đấy.”
Trong ánh mắt Đường Duy mang theo sát khí: “Thả cô ấy ra!”
“Không thể thả được đâu.”
Bọn bắt cóc cực kỳ hung ác, làm có thể thật sự thả Tô Nhan đi được, mất đi con át chủ bà Tô Nhan này thì không còn nghi ngờ gì nữa, bọn chúng sẽ phải chết: “Bọn tao đã buộc một quả bom lên người Tô Nhan, ba phút sau cô ta sẽ phải chết.
“Hahaha, Vinh Nam ngã xuống rồi, chúng tao bị bắt cũng chỉ có chết, bây giờ cũng chủ có thể đem một người chết chung. Đường Duy, mày không nghĩ đến đúng không!”
Những người chạy tới hỗ trợ cũng nhìn thấy bom bị buộc trên người của Tô Nhan, hơn nữa bây giờ trạng thái của Tô Nhan cũng nửa tỉnh nửa mê, tác dụng của thuốc tê không quá nhiều, cô vẫn còn ý thức, nói với Đường Duy: “Mau đi đi… đừng quan tâm đến tôi nữa.”
“Anh làm sao có thể bỏ mặc em không quan tâm được…” Đường Duy không ngừng lắc đầu, bây giờ Tô Nhan bị thế này, còn đếm ngược mỗi ba phút, cậu ta còn có thể làm gì?
Nhào lên ôm lấy Tô Nhan rồi cùng chết sao! Không! Cậu ta phải cùng Tô Nhan sống cho thật tốt, thế giới này đợi để xem chuyện cười của Tô Nhan, Cậu ta không thể cứ thế mà chết cho xong chuyện, Tô Nhan dạy cho cậu ta biết thế nào là yêu, cậu ta vẫn còn chưa kịp nói với Tô Nhan.
“Đường Duy anh mau đi đi!”
Ở lúc Tô Nhan đang đấu tranh với tác dụng của thuốc têm cô dùng hết sức lực hét lên một tiếng: “Trên người tôi… là bom thật đấy! Mau đưa cậu và Sakahara Kurosawa đi mau đi!”
Tiếng cậu này khiến cho mũi Tùng Sam bỗng chốc cay cay.
Thân là người nhà của Đường Duy, đã sớm coi Tô Nhan là một phần trong gia đình như Đường Thi và Bạc Dạ rồi, giờ đây Tô Nhan hét khàn giọng kêu bọn họ mau rời đi, Tùng Sam làm sao có thể chịu được, ông ấy làm sao nỡ bỏ con cháu trong nhà của mình chứ!
“Hahaha, tao rất thích loại kết cục thế này đấy, cứ tưởng rẳng không để lộ sơ hở, nhưng lại không ngờ tới cuối cùng lại phải sinh ly tử biệt, chậc chậc, thật là quá khiến người ta cảm động mà.”
Bọn bắt cóc kéo Tô Nhan đi đến mép sân thượng, hắn ta biết rất rõ ràng Tô Nhan chết rồi thì hắn ta cũng sẽ không sống được, vậy thì không bằng cùng nhau chết, cũng coi như đáng.
“Mày mau gỡ bom xuống khỏi người cô ấy!”
Mắt Đường Duy như muốn nứt ra: “Tao đồng ý với mày, chỉ cần bây giờ mày thả Tô Nhan ra, tao nhất định sẽ không để mày chết.”
Tên bắt cóc lớn tiếng cười ha ha.”Không để tao chết, mày nghĩ rằng mày không để tao chết thì tao sẽ thả Tô Nhan à, Vinh Nam cũng sẽ không tha cho tao! Đằng nào cũng phải chết, tao đã là lính đào ngũ rồi, cậu chủ Đường à, những lời này không lừa được tao đâu!”
“Vinh Nam đã rớt đài rồi, tất cả mọi thế lực đều có con trai của ông ta tiếp quản. Chỉ cần bây giờ anh thả Tô Nhan ra, tôi sẽ bảo Vinh Sở đối xử nhẹ nhàng với anh...” Lúc nói giọng của Đường Duy run lên, không được, không được lại để Tô Nhan bị thương nữa.
Tại sao cậu ta luôn không thể bảo vệ được cô ấy? Cậu ta hận chính mình đến chết mất!
“Nếu mày thả Tô Nhan ra thì mày còn có thể giữ lại mạng! Chẳng lẽ mày không có người nhà sao? Chẳng lẽ mày thực sự không muốn sống nữa à, vợ của mày, con của mày, mày có từng suy nghĩ đến cảm xúc của bọn họ khi mày cứ chết thế này chưa!”
Lời này vừa nói ra, không chỉ có Tô Nhan kinh ngạc, đến cả mấy tên bắt cọc cũng hơi run rẩy, Những lời này của Đường Duy thật sự khiến anh ta nghĩ đến người nhà của mình, vợ của hắn ta là một người làng quê, cùng một lên lưu manh như hắn rời nhà đi xa bôn ba đây đó, không danh không phận mà ở bên cạnh hắn ta bao nhiêu năm nay, còn sinh cho hắn ta một đứa con gái đáng yêu, chỉ tiếc những việc hắn làm đều là việc dễ gây mất mạng, vợ ở nhà vẫn luôn không hay biết gì, luôn nghĩ rằng hắn ta làm công ở bên ngoài quá vất vả… Vinh Nam đã từng đồng ý với hắn ta, làm xong việc này sẽ cho hắn ta một khoản tiền đủ cho cả nhà ba người sống những ngày tháng đoàn viên tốt đẹp, nhưng mà bây giờ Vinh Nam đã rớt đài rồi, hắn ta không còn gì cả, đánh mất cả chính mình! Vợ và con gái chắc hẳn vẫn còn đợi ở nhà… đợi hắn ta trở về cùng ăn cơm canh nóng hổi…Bàn tay đang túm lấy Tô Nhan của tên bắt cóc run rẩy: “Mày… mày đừng mơ tưởng dùng mấy lời này mê hoặc được tao! Thật ra mày đang dùng vợ và con gái tao để uy hiếp tao đúng không!”
Giọng nói của Đường Duy mạnh mẽ cao giọng nói: “Tao thề! Tao sẽ không ra tay với vợ và con gái của mày, tội ác thì không nên liên lụy đến đời sau!”
Tội ác thì không nên liên lụy đến đời sau.
Vào giây phút đó, nước mắt Tô Nhan rơi như mưa.
Đường Duy đã từng luôn miệng nói Tôi Nhan phải chuộc tội thay cho An Mật, mà giờ đây, cậu ta giống như đã rõ ràng mọi chuyện, là người có máu có thịt.
Là Tô Nhan đã dạy cho cậu ta biết thế nào là yêu.
Tên bắt cóc hét lớn một tiếng rồi đẩy Tô Nhan về phía trước, giống như lương tâm cuối cùng của hắn đã được Đường Duy cảm hóa rồi, cũng có lẽ là do vẻ mặt đó của Đường Duy khiến hắn ta quá khó chịu, cuối cùng tên bắt cóc bị ép vào đường cùng hét lớn: “Bom vẫn còn một phút nữa, tôi chết cũng không quan trọng, cậu chủ Đường, tôi cầu xin cậu đừng làm hại đến con gái tôi!”
“Những chuyện tôi làm cho Vinh Nam, đã bị ông ta tóm được nhược điểm rồi, đợi đến lúc lương tâm của tôi phát hiện ra thì đã không còn kịp nữa rồi, tôi không muốn đâu, tôi thừa nhận tôi là người xấu, tôi chết cũng là đúng người đúng tội thôi, nhưng là vợ và con gái tôi hoàn toàn không biết gì hết, hai mẹ con cô ấy vô tội...nếu như không có tôi, trong nhà như trời sụp mất…” Tên bắt cọc quỳ thật mạnh xuống: “Cậu chủ Đường…”
“Đừng nói nhảm nữa, mau hủy bom đi!”
Đường Duy tức giận lớn tiếng, Sakahara Kurosawa là người đầu tiên xông lên: “Để tôi! Tôi có kinh nghiệm ở chiến trường, tôi từng cùng ba mẹ đi thực chiến rồi!”
“Kurosawa…”
“Để tôi thử xem, còn một phút rưỡi nữa…” Sakahara Kurosawa toát mồ hôi lạnh: “Thời gian cho chúng ta quá ít, tôi thật sự không thể trong một phút rưỡi này hủy bom đi được.”
Sắc mặt Tô Nhan tắng bệch, cô yếu ớt được Đường Duy ôm vào lòng, cả người đều vô lực, cô hét lên, một lần rồi lại một lần: “Đường Duy, Đường Duy…”
“Anh biết rồi, anh biết em muốn nói gì với anh.”
Lần đầu tiên Đường Duy cảm thấy trong lòng chua xót: “Anh vẫn còn chưa đợi được em cho anh một cơ hội, Tô Nhan, đừng như vậy, tất cả vẫn còn chưa kết thúc mà, không dễ dàng gì mới để tên đầu sỏ đền tội trong quá khứ, chúng ta vẫn còn rất nhiều chuyện chưa làm, em đừng…” Không còn thời gian nữa, không còn thời gian nữa, không còn thời gian nữa! ánh mắt nhìn vào từng con số đảo ngược từng giây từng giây một, tay của Sakahara Kurosawa run bần bật, gỡ bỏ những sợi dây quấn vào nhau, cắt từng sợi một một cách cẩn thận và tỉ mỉ, kỹ thuật của anh ta không thể sat sót, tuy nhiên, cuộc thương lượng kia mất quá nhiều thời gian, ba mươi giây, chỉ còn ba mươi giây nữa.
“Bỏ….bỏ em ra.”
Tô Nhan thở hổn hển, như thể cô đã tiếp nhận cái kết mà quả bom trên người không gỡ ra được kia: “Tránh xa em ra, em... sợ làm tổn thương đến anh.”
Sức công phá của quả bom này không tính là lớn, nó được tự chế bất hợp pháp, nhưng cũng quá đủ để giết người.
Đường Duy lắc đầu: “Đừng như vậy, Tô Nhan, em đừng như vậy, đừng nói những lời xúi quẩy...” Mười.
Chín.
Tám.
“Không kịp rồi, tôi xin lỗi, Tô Nhan, thật xin lỗi cô…” Mắt của Sakahara Kurosawa đỏ lên: “Tô Nhan, Tôi…” Không biết Tô Nhan lấy sức lực ở đâu ra, cô thoát khỏi tác dụng của thuốc, dùng hết sức lực đẩy mạnh Đường Duy ra một cái, cả người cô rời khỏi vòng tay của Đường Duy, nhân lúc Đường Duy vẫn chưa định thần lại được, cô chạy bước dài đi đến mép sân thượng.
Bảy.
Sáu.
“Tô Nhan…”
Mọi người hô lên thất thanh đến rung trời.
Động tác của Đường Duy rất nhanh muốn bước tới kéo Tô Nhan lại, nhưng làm sao cậu ta có thể sánh được với sự kiên quyết của Tô Nhan?
Năm.
Bốn.
Cô nhảy qua sân thương, kéo một đống bom trên người ra, nhưng chiếc cúc áo đã chết rồi, không thể bung ra được, cô nghiến răng giật mạnh ra.
Tiếng đồng hồ đếm ngược tích tích tích báo hiệu kết cục cuối cùng của cô.
“Đừng mà!”
“Tô Nhan! Đừng mà!”
“Không sao đâu, tránh qua đoạn nghiệt duyên này của chúng ta, kiếp sau chúng ta sẽ vẫn gặp lại nhau nhé.”
Tô Nhan mỉm cười nhìn về phía Đường Duy, sau đó cũng không quay đầu lại mà nhảy xuống, đem theo bom rời khỏi tầm nhìn của bọn họ! nước mắt Đường Duy rơi xuống như mưa, suýt chút nữa cậu ta cũng chạy qua đó, nhưng bị Lục Phóng một tay giữ chặt ở mép tầng thượng, mắt cứ mở trừng trừng nhìn Tô Nhan từ trước mắt mình rơi xuống dưới! Gió thổi phần phật qua tai, khắc nghiệt và lạnh lẽo.
Trong lòng Đường Duy truyền lên một cơn đau dữ dội.
Ba.
Bây giờ, Đường Duy, nếu như em và mẹ em đều chết giống như nhau, đều bị bom nổ đến xương cốt không còn, có phải người đời sẽ tha thứ cho em không.
Hai.
Hận anh là thật, yêu anh cũng là thật.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!