Chỉ đơn giản vẻn vẹn ba chữ được thốt ra, nhưng Đường Duy nghe thấy như thể Diệp Kinh Đường dùng hết sức mình để nói ra được ba từ này.
Nói mới nhớ, Khương Thích thật sự đã hạ Diệp Kính Đường rồi sao?
Đôi mắt của Đường Duy tối sầm lại, có lẽ chỉ có thế buông bỏ hoàn toàn mới có thể để con gái mình giao du với Diệp Kính Đường như vậy, phải chăng là đến hận cũng không còn. Nên mới coi Diệp Kinh Đường như một người bạn vô hại, Hàn Khinh Yên mới có thể tự do tìm Diệp Kính Đường như vậy.
Đường Duy nghĩ, nếu đối với Tô Nhan như vậy không quay đầu lại, có lẽ hai người họ cũng sẽ có kết cục như vậy, chỉ có thể nhìn Tô Nhan kết hôn với người đàn ông khác rồi sinh một đứa con. Cả cuộc đời về sau cũng chỉ có thể là thầy giáo của con cô ấy.
Đời người vô thường, Đường Duy thật sự lo lắng.
Mặc dù anh gấp, Tô Nhan cũng bình chân như thường, tính cách thường không bao giờ quan tâm đến điều gì, cũng không quan tâm đến việc bản thân có cần truyền nhân hay không, đối với cô ấy mà nói chết là hết chả cần truyền nhân làm gì. Không nuối tiếc cũng không lo lắng gì.
Vì vậy Tô Nhan kéo nhẹ Hàn Khinh Yên đi qua, nhìn tập tài liệu trên máy tính của cô, nói: “Chị có chủ ý này, hay chị giúp em làm đề này.”
“Trên luận văn cũng có thể có tên chị!”
Hàn Khinh Yên chớp mắt: “Em sắp tham gia cuộc thi về luận văn!”
“Ý chị là, không phải chị giúp em mà là tôi giới thiệu cho em một người khác.”
Tô Nhan cũng hóm hỉnh nhìn theo cái chớp mắt của Hàn Khinh Yên: “Cực kì cực kì siêu.”
Hàn Khinh Yên lúc này còn hơi ngẩn ra, quả nhiên mười phút sau, có tiếng xe thể thao, mấy người ra ngoài xem liền phát hiện một mỹ nữ mặc đồ đỏ.
Giày cao gót màu đen, Hàn Khinh Yên bị tính khí của cô làm cho ngất ngây, quay đầu lại hỏi: “Đây là...”
“Thiên tài xinh đẹp của học viện, Lạc Vũ!”
Tô Nhan đẩy Hàn Khinh Yên đến trước mặt Lạc Vũ: “Này, luận văn này, vốn dĩ là lĩnh vực nghiên cứu của cô, có thể giúp Hàn Khinh Yên một chút không.”
“Hàn...” Lẩm bẩm cái họ này, Lạc Vũ ngồi xổm xuống nở nụ cười, khí chất cao quý quyến rũ bỗng trở nên thân thiết dễ chịu: “Là con gái của cậu chủ Hàn?”
Hàn Khinh Yên tự hào giới thiệu về ba mẹ mình: “Đúng vậy! Mẹ em hồi đó cũng phong độ như chị, đại mỹ nhân!”
Lạc Vũ mỉm cười gật đầu chào Diệp Kinh Đường, Diệp Kinh Đường ngồi ở phòng khách mặc cho đám nhỏ tuổi gây chuyện, nhà họ Diệp im ắng quá lâu rồi, cũng đến lúc nên có vài tiếng cười nói. Nếu không quả thật như không tồn tại vậy.
Chỉ tiếc rằng, trong đám hậu bối này không có ai là con đẻ của ông, ông khi còn trẻ đã phạm quá nhiều sai lầm. Giờ chỉ có thể đứng nhìn vậy thôi.
Như thể đang trong tinh thần chiến đấu mà bị đẩy ra ghế dự bị vậy.
Lạc Vũ dẫn Hàn Khinh Yên vào phòng làm việc, Tô Nhan và Đường Duy nhìn nhau, Diệp Tiêu cảm thấy hơi ngại khi ở lại đây, Diệp Tiêu vừa muốn nói gì đó để kết thúc, nhưng đã nhìn thấy Tô Nhan chủ động đứng dậy: “Nếu như không còn chuyện gì cúng cháu cũng không làm phiền chú Diệp Kinh Đường nữa.”
“Không sao, nhà ta có thêm mấy đứa nhóc, cũng vui vẻ.”
Diệp Kinh Đường vừa nhấp một ngụm trà vừa đọc báo: “Nếu như cháu thật sự muốn về, để ta bảo Diệp Tiêu tiễn cháu một đoạn.”
“Để cháu tiễn.”
Đường Duy chủ động đứng lên, nói với sau lưng Tô Nhan: “Tô Nhan, Để anh…”
Tô Nhan xua tay: “Em không cần anh.”
Đường Duy bực bội, tuy rằng bây giờ anh không cãi nhau với Tô Nhan, nhưng trên thực tế, cô đã cự tuyệt anh như vậy.
Đi theo Tô Nhan ra cửa, Đường Duy nắm lấy tay Tô Nhan: “Em đừng như vậy...” Vẫn luôn tươi cười nhưng cũng không tiến đến quá gần.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!