Hàn Khinh Yên là một tay mơ, tất nhiên là không hiểu là Cố Hà đã cố ý làm như vậy, vào trong công ty giống như tuyên bố chủ quyền vậy, thuận tiện nhắc nhở nhân viên của công ty nhà họ Hàn, bây giờ Hàn Khinh Yên là hoa đã có chủ rồi.
Anh ta không quan tâm đến việc bản thân mình đã có một vị hôn thê ở nước ngoài, bây giờ Hàn Khinh Yên ở trong nước là người mà trước mắt anh ta muốn giành được nên mới chỉ vì cái lợi trước mắt như vậy.
Nắm lấy tay của Hàn Khinh Yên, Hàn Khinh Yên cảm thấy không thích hợp nên đã hất ra, mấy giấy sau cô bé mới nói: “Để người ở công ty nhìn thấy thì không tốt lắm...”
“Có gì mà không tốt?”
Lúc này Cố Hà ngược lại đã bắt đầu đường đường chính chính: “Tôi cảm thấy như vậy rất tốt, tôi cũng không nên để em lúc nào cũng giấu giếm được.”
Vấn đề là anh ta đã có vị hôn thê rồi mà! Hàn Khinh Yên cảm thấy có chút lạ, nhưng mà dù sao thì người trước mặt cũng là người cô yêu, cô chỉ có thể bị lừa dối mà liên tục hùa theo, thậm chí trên mặt còn hiện lên nét ửng hồng của người con gái.
Dẫn Cố Hà đến phòng làm việc của bố mình, Hàn Khinh Yên lui ra, lưng dựa vào cửa, hít thở sâu không ngừng.
Nắm tay, nắm tay.
Đây là lần đầu tiên cô và Cố Hà nắm tay nhau... chẳng lẽ, cuối cùng Cố Hà chịu cho cô cơ hội rồi sao?
Hàn Khinh Yên rơi vào bể tình ở đây, bên kia Tập đoàn Cố thị, có người ngậm điều thuốc với thái độ vô cùng không nghiêm chỉnh và nói: “Tôi nghe nói em trai anh đến Tập đoàn Hàn thị sao?”
Cố Mang đang nhìn máy tính, giống như đang làm chuyện lớn, sau đó cậu ta nhíu mày nói: “Chuyện gì vậy?”
“Muốn lôi kéo Hàn Khinh Yên, tranh giành với anh vị trí cầm quyền chính?”
Lạc Du Du ở bên cạnh chọc mặt anh: “Tôi cảm thấy Cố Hà có chủ ý như vậy nhưng mà anh ta không phải là có vị hôn thê rồi sao, cứ lộn xộn như vậy, không sợ về sau thất bại giữa chừng sao?”
“Nó có nhiều tham vọng.”
Cố Mang liếc mắt, cười hòa nhã: “Tất nhiên là làm được rồi.”
“Sao tôi lại cảm thấy anh còn tham vọng hơn anh ta nữa?”
Sakahara Kurosawa ngồi dậy từ trên ghế sôpha, vươn eo, đến bên cạnh Cố Mang, còn cho rằng Cố Mang là đang xét duyệt tài liệu gì lớn, nhìn kỹ thì vậy mà lại là chơi game, hơn nữa Sakahara Kurosawa đi đến nhìn thì thấy cậu ta đã chết.
Sakahara Kurosawa cười ngay tại chỗ, vô cùng đẹp trai: “Anh đúng là đồ bỏ đi mà Cố Mang.”
Cố Mang thấy phiền khi tình địch này ngày nào cũng đứng trước mặt cậu ta, là vì cậu ta tìm và hợp tác với Sakahara Kurosawa nên Cố Hà mới nghĩ đến việc tìm một doanh nghiệp tương đương để đối kháng với cậu ta, ai mà ngờ đến Sakahara Kurosawa này lại có thể đâoong cần mặt mũi như vậy, còn bắt đầu khoa chân múa tay.
Cố Mang xoa ấn dường: “Anh có thể yên tĩnh chút được không.”
“Nếu như Lạc Du Du nói muốn giúp anh thì tôi cũng lười mà ra tay.”
Sakahara Kurosawa nói vô cùng chua, nhìn khuôn mặt trắng nõn ôn nhuận của Cố Mang, anh ta không khỏi tức giận: “Ai rảnh mà đi giúp công ty tình địch trước của mình cùng vượt qua khó khăn chứ.”
Lạc Du Du véo đùi Sakahara Kurosawa: “Anh đừng có mà nói Cố Mang nữa, Cố Mang đối xử với em rất tốt.”
Cố Mang nở nụ cười tao nhã đặc trưng ở giữa hai người, nhân tiện mang theo sự địch ý của nam trà xanh mà nói một câu: “Tôi cưng cậu nhất, Du Du, chia tay đi, cậu cũng là người rất quan trọng đối với tôi.”
Sakahara Kurosawa tức giận rút dây mạng của Cố Mang: “Anh đừng có mà tham lam!”
“Hôm nay đã nói là đến để nói chuyện chính mà, đừng cãi nhau nữa.”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!