Lạc Du Du còn chưa ý thức được trong cơ thể của mình xảy ra thay đổi mới gì, nhưng chính một câu nói này làm cho Sakahara Kurosawa toàn thân cảm thấy căng thẳng, sáp đến xem: “Ở đâu? Lưng chỗ nào? Anh ấn cho em...”
“Chính là có chút mỏi mệt...”Lạc Du Du lẩm bẩm một câu,” Chẳng lẽ là mấy ngày nay tăng ca nhiều nên mệt...”
Sakahara Kurosawa cân nhắc không biết nên mở lời nói như thế nào với Lạc Du Du rằng cô ta có thai rồi, suy cho cùng chuyện này đối với Lạc Du Du mà nói cũng quá kích động, ngộ nhỡ Lạc Du Du còn hận anh ta, không muốn có con thì phải làm sao...
Đúng lúc này có một người từ cửa bước vào.
Lạc Du Du ngẩng đầu, kinh ngạc vui mừng mỉm cười: “Thất Thất?”
Người đến chính là Lâm Thất Thất đang đỡ eo ôm bụng rất lớn, cô ấy mỉm cười, trên mặt đều là sự ấm áp và hoạt bát: “Mấy ngày này ở nhà dưỡng thai, không thể qua lại với hai người, nghe nói cậu nhập viện khiến tớ sợ muốn chết! Không sao là tốt rồi.’’
Sakahara Kurosawa liếc nhìn chằm chằm bụng của Lâm Thất Thất, đột nhiên mí mắt giật giật.
Anh ta đang nghĩ, anh và Lạc Du Du... cũng có thể như thế không?
Phía sau lưng của Lâm Thất Thất là Từ Thánh Mân đang đỡ cô ấy, lúc này Từ Thánh Mân đang giúp cô ấy kéo ghế ngồi xuống, Lâm Thất Thất ngồi xuống bên cạnh Lạc Du Du, liền nói: “Yuki, tới đến đúng lúc có thể cùng cậu nói chuyện chuẩn bị làm mẹ cần làm bài tập gì, về sau con của chúng ta lần lượt ra đời, chúng còn có thể cùng nhau trở thành thanh mai trúc mã.”
Lạc Du Du chớp chớp đôi mắt to tròn, ngỡ ngàng “Hả” một tiếng.
Cô ta vẫn chưa phản ứng lại kịp.
Lâm Thất Thất đã cười đi qua sờ sờ bụng của cô: “Cậu vừa mới mang thai, chẳng trách không nhận ra, sau này nên chú ý thân thể của mình thật tốt.”
Lạc Du Du duy trì biểu cảm vừa rồi sững sờ năm giây.
Sau năm giây, mồ hôi lạnh trên trán cô ta từ từ rơi xuống.
“Chờ... một chút...” Lạc Du Du răng trên răng dưới đều đang va vào nhau, cô ta không thể tin được quay đầu nhìn về hướng Sakahara Kurosawa: “Tôi... Tôi... Tôi mang...”, lời nói tiếp theo cô ta chưa kịp nói ra khỏi miệng.
Sakahara Kurosawa nhíu mày tuyệt đẹp, nghiến răng nghiến lợi gật đầu.
Lạc Du Du toàn thân run cầm cập, giây tiếp theo che miệng lại, ngay tức khắc hai mắt đỏ hoe, tất cả cảm xúc dâng trào điên cuồng sau khi bị sốc, cô ta che miệng lại, nhưng lại không có cách nào có thể khóc được, vì đầu óc đã trở nên rối bời, ngay cả biểu đạt cảm nhận của mình cũng đều làm không được: “Tôi... Tôi... Kurosawa, tôi và anh, tôi...” Sakahara Kurosawa hận không thể quỳ gối trước mặt Lạc Du Du, anh ta vươn tay nắm lấy tay của Lạc Du Du, nhìn thấy cô ta đang run cầm cập, ý đồ muốn đem sức mạnh của mình chuyển cho Lạc Du Du, nắm lấy bàn tay nhỏ bé yếu ớt của cô trong lòng bàn tay, giọng nói của Sakahara Kurosawa phát run: “Trách anh đi, Du Du, đây đều trách anh... anh cũng không biết sẽ như thế, nhưng bất luận em lựa chọn như thế nào anh đều tôn trọng, em đừng làm khó bản thân, nếu như em hận anh thì cứ trút hết ra...”
Lạc Du Du lúc này người đều như ngốc đi, cô ta cái gì cũng đều làm không được, cảm xúc gì cũng không thể phát ra, những người yêu thương mà không thể, những khắc cốt ghi tâm đó lúc này bị vướng mắc vào nhau, cuối cùng Sakahara Kurosawa đau lòng ôm cô vào lòng, sau đó nghe thấy bên tai Lạc Du Du òa lên một tiếng gào khóc lớn! Cô ta chưa từng khóc trước đó, khi cô ta bị Sakahara Kurosawa vứt bỏ cô ta cũng không khóc ra tiếng, một mình ở nước ngoài cũng không khóc, khi hủy bỏ đính hôn cô ta cũng không khóc, bây giờ bất ngờ mang thai, cô ta lại khóc giống như một đứa trẻ.
Thần kinh của cô ta kéo căng, hàng giờ hàng phút đều luôn bảo cô ta phải độc lập và không được phụ thuộc vào người khác, nhưng nó sắp sụp đổ rồi.
Làm sao có thể... Làm sao có thể... Rõ ràng đã quyết định xong trả lại tự do cho Kurosawa, rõ ràng cũng nghĩ xong không được quay đầu lại lần nữa, nhưng mà lúc này cô lại đang mang thai, đứa nhỏ đó cô ta phải làm sao đây... Đứa trẻ là vô tội!
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!