Sakahara Kurosawa cuối cùng như cũng đã thở lại được, lưng anh ta dựa vào tường, mắt ửng đỏ ngước đầu lên nhìn trần nhà, từ trong âm thanh anh ta nghe được cách nghĩ của Lạc Du Du muốn giữ lại đứa trẻ, điều này khiến tảng đá lớn trong lòng anh ta cũng được vứt xuống.
Nếu như sinh đứa trẻ này ra, anh ta nhất định sẽ dùng hết cả đời này để bảo vệ cho nó.
Cho dù là bản thân cả đời không cưới.
Chú Diệp Kinh Đường chưa từng hối hận qua bản thân lúc đầu lựa chọn cả đời không cưới, có gì đáng để ông sợ chứ?
Cả đời này không cô đơn, nhìn thấy Lạc Du Du hạnh phúc là được.
Trong đó Lam Thất Thất còn đang nói chuyện với Lạc Du Du, ở bên ngoài Sakahara Kurosawa đã chuẩn bị sẵn tinh thần, Lạc Du Du ở bên trong thì tương đối quả quyết mà đưa ra quyết định, về chuyện trọng đại của cuộc đời, hình như cô ta từ trước đến nay đều rất nhanh chóng giải quyết, vì thế sau khi dự định sinh nó ra, Lam Thất Thất kéo cô ta lại để nói một đóng kinh nghiệm mà bản thân đã trải qua, sau đó nói: “Còn không tớ nhờ anh Từ làm áo len cho con của cậu luôn, dù gì bà ta cũng rảnh rỗi.”
Từ Thánh Mân khóc không ra nước mắt: “Du Du, tớ…”
Lạc Du Du có chút mắc cười, vẫy vẫy tay: “Không có gì, những chuyện nhỏ nhặt này, có lẽ ba mẹ tớ cũng sẽ chẩn bị, nhưng đã làm phiền cậu đặc biệt qua đây một chuyến, sắp phải sinh rồi, còn vác theo cái bụng lớn mà lo lắng cho tớ nữa.”
“Tớ có Từ Thánh Mân ở đây, tớ không sợ.”
Lam Thất Thất nghĩ cũng không nghĩ mà mở miệng cười, thời kì mang thai của cô ấy trải qua rất tốt, không phải chịu sự khắt khe của ba mẹ chồng như trong phim truyền hình, cũng không bị chồng phớt lờ hay coi thường, người nhà bảo vệ cô ấy đặc biệt tốt, cô ấy cũng không vì được thương mà kiêu ngạo, giữ vững kỉ luật của mình, cho nên cô ấy không sợ, cô ấy còn có Từ Thánh Mân ở đây, cô ấy tin tưởng vào chồng của mình.
Có thể có một người tin tưởng vô điều kiện, thật là may mắn mà.
Trong lòng Lạc Du Du vô cùng cảm kích, sau đó ở bên ngoài có người gõ cửa, Sakahara Kurosawa giơ điện thoại và tiến vào nói: “Du Du… việc đó, mẹ của chúng ta đến rồi.”
Hả?
Lạc Du Du ngây người ra, nghe được cách xưng hô này: “Mẹ của anh hay là mẹ của em?”
“Không phải…” Sakahara Kurosawa nuốt nước bọt xuống: “Hai người mẹ, cùng nhau… đến rồi…”
Trời ơi! Mẹ ruột của Sakahara Kurosawa không phải đang ở nước ngoài sao?
Lạc Du Du còn chưa kịp sửa soạn lại bản thân, thì bà Lạc và bà Sakahara đã bước vào rồi, đặc biệt là bà Sakahara, có thể thấy rất rõ bộ dạng nguyên đêm không ngủ, còn nóng lòng hơn mẹ của Lạc Du Du nữa, bước lên lo lắng mà nhìn Lạc Du Du nói: “Yuki, con có khỏe không? Đều tại nhà Sakahara chúng tôi, xin lỗi…”
Lạc Du Du thấy mẹ của Sakahara, nhất thời nói không ra lời: “Bà đừng như vậy, tôi cũng có trách nhiệm…” Bà Lạc ở bên cạnh giải thích thêm: “Bà Sakahara cả đêm không ngủ, máy bay riêng trực tiếp bay qua đây đó…”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!