Bị Lạc Du Du nhắc đến tên cả người Sakahara đều như bị khùng vậy, đứng trước cửa rất lâu, anh ta hoàn hồn về, bước lên nhìn Lạc Du Du một cái, sau khi xác định được Lạc Du Du không phải nói đùa, cả trái tim cũng đều bị treo lên.
Lạc Du Du bắt thang cho anh ta xuống… Sakahara Kurosawa cảm thây bản thân không có tài đức gì, khi vừa bước lên muốn nói chuyện, thì đã bị mẹ của mình gọi “Kurosawa!”
Sakahara Kurosawa theo bản năng mà nhìn mẹ một cái, động vào cơn thịnh nộ của trưởng bối, bản năng anh ta chính là xin lỗi.
Xin lỗi.
Dường như ở trước mặt gia tộc, anh ta chỉ là một cỗ máy nhận lỗi và tiếp nhận vinh dự.
Khi nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc và vui mừng của sakahara Kurosawa từ lúc bắt đầu được Lạc Du Du gọi đến bây giờ đối diện mẹ của mình với bộ dạng tê tái nhận lỗi, Lạc Du Du không biết tại sao tim lại đập mạnh.
Người cao ngạo như anh ta, trước mặt gia tộc lại nhận lỗi thành thói quen .
Xảy ra chuyện gì, vì thể diện của gia tộc mà xin lỗi trước đi.
Tại sao… Con người lại có thói quen như vậy chứ?
Lạc Du Du thấy tấm lưng khí Sakahara Kurosawa khom người xuống, động tác này của anh ta chắc đã làm vô số lần rồi, cúi người xin lỗi, nhận hết trách nhiệm thừa nhận lỗi lầm, sau đó bị người trong gia tộc mắng một trận, rồi tiếp tục đem theo ánh mắt khinh thường của người khác mà bước tiếp… Nhớ lại hồi còn trẻ mắt của Sakahara Kurosawa cũng đãtừng sáng lấp lánh, vậy mà bây giờ những ánh sáng đó đã không thấy nữa.
Có thể vào năm năm tuổi gặp được Đường Duy, hai người bọn họ đã ở London diễn một màn kịch hay, lúc đó chính là lúc Sakahara Kurosawa thật sự mang linh hồn của bản thân trong người.
Lạc Du Du nhịn không được mà kêu một tiếng: “Kurosawa” Sakahara Kurosawa còn đang cúi người xin lỗi mẹ của mình, gia huấn như vậy, trưởng bối chưa cho đứng dậy thì không được đứng dậy, gia tộc của bọn họ chính giống như nơi ma quỷ vậy, cũng khó trách có hậu bối tư tưởng không bình thường như Sakahara Sakurako xuất hiện, sống như máy móc trong gia đình, anh ta chưa bị mài mòn, đã là may mắn rồi.
Bà Sakahara nhìn Kurosawa, trên miệng theo thói quen lại muốn nói nếu anh ta còn làm mắt mặt gia đình, nhưng bà ta nhìn thấy biểu cảm của Lạc Du Du bên cạnh, bỗng nhiên lại ngây người ra.
Bản thân… Không thể nói như vậy với Kurosawa nữa, đó là con trai của bà ta phải không… Là con trai của bà ta ư?
Tại sao ánh mắt con trai nhìn bà ta lại có thể xa lạ như vậy?
Kiểu xin lỗi vô bổ nhưng lại phải bắt buộc lặp lại này, chắc đã làm cạn sự kì vọng trong lòng anh ta về tình thân rồi nhỉ?
Lần đầu tiên, bà Sakahara tiến lên trước nhẹ nhàng chạm vào đầu của Kurosawa: “Kurosawa, mẹ… không phải đến để nghe lời xin lỗi của con đâu, mẹ đến để… cùng bà Lạc bàn bạc thật kĩ cách giải quyết việc này.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!