Đi cửa sau, không biết xấu hổ, những định kiến rập khuôn này về con nhà giàu thực sự đúng.
Hàn Khinh Yên không biết giải thích từ đâu, cô chỉ có thể nói một cách nghiêm túc và thẩn thiết: “Tôi không vào đây bằng cửa sau, tôi cũng đã vượt qua phỏng vấn…”, “Được rồi, bớt giả bộ ngây ngô ở đây đi, mọi người đều biết chuyện này mà, cô không cần phải giả vờ đâu.”
Đồng nghiệp hùng hổ cười mỉa mai: “ Thực ra nếu tối giống như cô, nếu tôi là cô, nhà có tiền như thế, tôi cũng đi cửa sau, nhưng mà tôi đâu có được đầu thai như cô, vì thế cô không cần phí công phí sức giải thích là cô không dựa dẫm vào gia đình nữa đâu, chả có ai mà ngu đi từ bỏ công ty của nhà mình để chạy ra ngoài thực tập, chịu khổ đâu nhỉ?”
Hàn Khinh Yên bị ép đến mức không nói được lời nào, người khác từ đầu đã ấn tượng rập khuôn về cô ấy như vậy, cô ấy có đi giải thích nữa cũng phí công vô ích thôi, chỉ vì là con gái nhà họ Hàn mà bị nói như vậy, thật là không công bằng mà.
Bởi vì cô ấy làm vào công ty dựa vào chính năng lực thật sự, không hề dựa vào cái danh tiểu thư của mình… Hàn Khinh Yên hít một hơi thật sâu, gạt đi nước mắt, Khương Thích và Hàn Nhượng hết lòng đề bạt cô, trong công việc cô cũng hiếm khi phạm sai lầm, tự nhiên lại bị người ta chỉ trỏ, chĩa mũi dùi, có người chứng thấy cô ấy uất ức như vậy liền cố ý lùi một bước nói: “Ayza, xin lỗi công chúa nhỏ của chúng ta, đều tại tôi, tại tôi không giàu, tại tôi nghèo hèn, là tại cái số tôi không tốt.”
“ Số không tốt thì đi chết đi.”
Chưa kịp dứt lời thì bên ngoài đã có một giọng nói sắc bén như chém đinh chặt sắt vang lên, lãnh đạm lại cực kỳ dứt khoát, nói xong anh ta bước vào, vẻ mặt cương quyết kéo Hàn Khinh Yên rời đi.
“Đi thôi, còn bắt tôi phải đợi cậu cậu dưới lầu bao lâu nữa?”
Hàn Khinh Yên mắt vẫn đỏ hoe, cô kêu một tiếng: “Uý Tân…” cô chưa bao giờ gọi anh như thế, trước đây khi không theo đuổi được Cố Hà thì cô tràn đầy năng lượng như một đóa hướng dương vui vẻ. Đây là lần đầu tiên Uý Tân nhìn thấy Hàn Khinh Yên như vậy.
Không biết ngọn lửa không tên đã tỏa ra từ đâu, Uý Tân nghiến chặt răng, cầm lấy túi xách cho Hàn Khinh Yên, sau đó nói: “Tối nay đến nhà tôi ăn cơm, mẹ toi nói là đã làm những món cậu thích nhất đấy.”
Hàn Khinh Yên bĩu môi, nước mắt sắp trào ra, Uý Tân đang giúp cô nói, cô gật gật đầu, cắn môi nói: “Vậy chúng ta đi trước đi... dù sao thì cũng tan làm rồi...”
“Chờ chút, cô có ý gì, tìm bạn trai đến mắng chết chúng tôi hay gì?”
Đồng nghiệp đó khiêu khích, thấy Hàn Khinh Yên và Uý Tân định bỏ đi không thèm để ý bọn họ, liền cố ý chèn vào một câu: “Lấy công chúa làm bia đỡ mà còn tưởng mình là vua chúa sao, cái tên nhãi này.”
Mặt của Uý Tân đổi nhiên biến sắc, ngay cả Hàn Khinh Yên cũng nhận thấy sự thay đổi mạnh mẽ xung quanh và muốn nói thay cho Uý Tân. Kết quả là Uý Tân quay mặt lại với vẻ mặt đùng đùng sát khí và nói với tên đồng nghiệp đó rằng: “Thực ra tôi không muốn đáp trả các người cút nào đâu, nhưng loại người quái gở như anh tự dưng cái tôi của tôi lại phải dâng lên, không có cô ấy, mấy người có thể lên được chức tổng giám đốc của doanh nghiệp Hàn Thị hay sao?
Nếu như cho các người thăng chức thì không biết cái doanh nghiệp này cảm thấy áp lực và bầu không khí sẽ kinh khủng như thế nào nhỉ?
Rõ ràng là doanh nghiệp đang đường đường chính chính lớn mạnh mà cái miệng cái người để ở đâu vậy, để ở đít à?
Thực ra các người ghét vì không thể trở thành cô ấy có đúng không?
Loại người như cô thật sự không coi trọng người khác, may mà Hàn Thị đối xử tốt với cô, cô yên tâm, công ty tôi tôi một tay che trời, chứ không phải cái gì cũng không quan tâm như Hàn Khinh Yên đâu, loại người như cô muốn vào công ty tôi thực tập, không có cửa đâu.”
Có người hù theo: “Không sai, cô ta chua ngoa lắm, đồng nghiệp thăng chức thì phải nói xấu sau lưng vài câu mới chịu được, chứ không phải chỉ nói mình Hàn Khinh Yên đâu, tất cả những ai hơn cô ta cô ta cũng chửi hết.
Cô ta không phải là ghét nhà giàu, chỉ cần cô ta giàu thì cô ta đâu ghét, nếu là người khác giàu thì cô ta ghét, loại người này lòng dạ đen tối.”
“Ý anh là sao?”
Đồng nghiệp vừa nãy còn chỉ vào Hàn Khinh Yên đột nhiên quay lại cãi, như thế lại hay, đột nhiên mâu thuẫn to lên, vừa nãy cô ta còn nói: “Cô làm tổ trưởng, còn phải đi nịnh hót cái tên bám váy đó sao! Đúng là lòng dạ xấu xa mà!”
“Đừng cãi nhau, đừng cãi nhau nữa...” Hàn Khinh Yên ở một bên bất lực “Đã tan làm rồi, mọi người đừng làm loạn nữa có được không..” “Đã, "Đã tan việc hết rồi, xin đừng ầm ĩ ..." "Ai muốn cãi nhau như cô ta, ở sau lưng người khác nói xấu, tôi không chịu nổi nữa rồi, còn ai dám nói gì Hàn Khinh Yên nữa đừng trách tôi lạm dụng quyền chức nha.”
Uý Tân vỗ vỗ vai Hàn Khinh Yên, sau đó nói: “Chúng ta đi trước thôi, việc này ngày mai hãy xử lí.”
Hàn Khinh Yên bị Uý Tân kéo đi ra ngoài “Nhưng mà... như này không hay lắm.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!