Thật ta lúc Hàn Khinh Yên ra khỏi nhà anh ta đã muốn đuổi theo, nhưng vì thể diện của mình nên vẫn luôn không động đậy. Sau đó từ cửa sổ sát đất bên cạnh, anh ta nhìn thấy Hàn Khinh Yên bị Tần Nhã lôi kéo lên xe dưới lầu làm cho Úy Tân thật sự sốt ruột. Tần Nhã là người như thế nào anh ta biết rõ, người phụ nữ này chưa bao giờ phân định rõ ràng đúng sai, chỉ thích làm theo ý mình.
Hàn Khinh Yên không thể bị cô dạy hư được.
Vì vậy khi Tần Nhã vừa lái xe rời đi, Úy Tân đã lập tức xuống lầu đuổi theo xe của bọn họ, nhưng điều mà anh ta không ngờ tới là Tần Nhã không đưa Hàn Khinh Yên đến chỗ nào khác, mà là... đưa cô ấy về nhà của mình.
Rốt cuộc trong đầu Tần Nhã đang tính toán chuyện gì?
Úy Tân không quản được nhiều như vậy, chỉ biết xông vào gào thét to, không ngờ anh trai của Tần Nhã lại ở nhà. Bây giờ chạm mặt nhau, Úy Tân cảm thấy anh trai của Tần Nhã cũng không giống một người tư tế. Lúc tỉnh táo trở lại, anh ta vẫn để ý đến tình hình bây giờ gọi một tiếng: "Anh Tần."
“Đây không phải là cậu chủ nhà họ Úy sao?”
Tần Lệ lớn hơn Úy Tân vài tuổi nên đương nhiên cũng tình tĩnh hơn: "Vội vàng như vậy là đến tìm A Nhã nhà chúng tôi sao?"
Tần Nhã liếc nhìn Hàn Khinh Yên đang ngồi trên ghế sô pha, mỉm cười choàng tay qua vai cô: "Không phải đâu nhỉ, chắc cậu chủ Úy đến đây vì Hàn Kinh Yên rồi?"
Nghe em gái nói, nhất thời Tần Lệ hiểu ra, sau đó nở nụ cười đầy ẩn ý: “Rất xin lỗi, em gái tôi làm mọi thứ đều thiếu suy nghĩ như vậy, phiền phức cho cậu rồi."
Úy Tân đứng ở chỗ đó, trên khuôn mặt đẹp trai hiện ra sự lạnh lùng và yêu nghiệt, anh ta nói với Hàn Khinh Yên hai chữ: "Lại đây."
Vừa cứng rắn vừa mãnh liệt.
Hàn Khinh Yên bị Úy Tân mắng như vậy, nhất thời không nói nên lời. Bởi vì giọng điệu của Úy Tân giống như đang gọi một con chó con lại vậy. Cô ấy mím môi, cuối cùng cũng đứng dậy khỏi ghế sô pha. Nhìn thấy hành động của Hàn Khinh Yên, Tần Nhã cảm thấy bất bình thay cô ấy, dự định cản lại, ai ngờ Úy Tân đã bước tới dùng sức kéo cô ấy lại.
Cổ tay gầy của Hàn Khinh Yên bị kéo rất đau, nhưng cô ấy chịu đựng không nói một lời. Khi đi ngang qua Tần Lệ, Hàn Khinh Yên liếc nhìn anh ta với ánh mắt vô cùng áy náy, dù sau chuyện này đã gây ra rất nhiều phiền phức cho anh em nhà họ, nhất là việc Úy Tân đến tận cửa gây sự như vậy.
Tuy nhiên, người bị hại vui vẻ tiếp nhận ánh mắt đó của cô ấy rồi tỏ vẻ không sao nói: "Tôi nghĩ cậu chủ Úy có hiểu lầm gì đó, em gái tôi cũng không nên xem quá nhiều vào chuyện người khác. Tốt hơn hết là cô nên giải quyết một mình, lần sau chúng ta gặp nhau."
Rốt cuộc vẫn là “cáo già” Tần Lệ này biết làm người.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!