Úy Tân nhìn về phía Hàn Khinh Yên, đôi mắt dần trở nên sâu thẳm, Úy Lam đứng bên cạnh thấy Úy Tân im lặng thì đi tới ôm lấy bờ vai của anh ta, vươn tay nắm lấy tóc vò lên làm cho đầu tóc của Úy Tân rối tung rồi cười nói: "Thằng nhóc, đang giả vờ im lặng làm gì hả?"
Kiểu tóc của Úy Tân bị vò rối tung lên, nhưng với khuôn mặt trắng trẻo đẹp trai này thì dù kiểu tóc có bù xù như thế cũng chỉ khiến anh ta trở nên kiêu ngạo hơn. Theo phản xạ Hàn Khinh Yên muốn vươn tay ra giúp Úy Tân chỉnh lại mái tóc bù xù, nhưng bàn tay vừa cử động, cô vội ý thức được điều gì đó, sau đó ngưng lại động tác của mình.
Nếu là trước kia, lúc Hàn Khinh Yên đang tắm, Úy Tân còn có thể ngậm bàn chải đánh răng trong miệng dửng dưng bước vào, dù sao qua một tấm kính anh ta cũng không thể nhìn rõ, hơn nữa, anh ta đã quen với việc này từ nhỏ... Nhưng bây giờ, mỗi khi Hàn Khinh Yên muốn làm điều gì đó với Úy Tân, thì lại do dự.
Miệng đã ngập ngừng nhưng cuối cùng Hàn Khinh Yên vẫn im lặng, nhìn thấy nụ cười của Úy Tân, cô thở phào nhẹ nhõm.
Khi Úy Lam đến đây, Hàn Nhượng và Khương Thích đã chủ động mời anh ấy ăn tối, nhưng không ngờ mẹ của Úy Tân nói rằng đã lâu rồi bà ta không gặp Úy Lam nên muốn đi theo, cho nên sau giờ làm việc, một nhóm người gặp nhau ở dưới cửa công ty, Hàn Khinh Yên ngẩng đầu lên thì nhìn thấy dáng vẻ yêu kiều uyển chuyển của mẹ Úy Tân đang bước vào.
Thời gian quá thiên vị với bà ta, việc lấy được người chồng yêu thương mình là niềm hạnh phúc hiện lên trên khuôn mặt của mẹ Úy Tân, bà ta bước vào với chiếc kính râm trông như một cô gái trẻ tuổi, bước đi mảnh mai trên đôi giày cao gót, Hàn Khinh Yên nhớ ra hồi đó mẹ của Úy Tân đã từng là một siêu mẫu nổi tiếng lừng lẫy.
Tháo kính xuống, mẹ Úy Tân nói với Hàn Khinh Yên: “Đây chẳng phải là con dâu nhỏ của tôi sao? Lâu rồi không gặp." Hàn Khinh Yên mặt đỏ bừng lên: "Cô, cô đừng nói thế..."
"Ai nha, Úy Lam lớn lên cao và đẹp trai như vậy."
Mặc dù bố mẹ của Úy Tân đã ly hôn từ lâu, nhưng họ vẫn luôn hòa thuận và bà ta vẫn luôn quan tâm đến con trai mình, khi bỗng nhiên nhìn thấy Hàn Khinh Yên me Úy Tân rất vui mừng còn đưa tay nhẹ nhàng sờ lên má cô ấy, khi đi sau Úy Lam bà ta lấy tay che miệng, khuôn mặt ngạc nhiên, nói: "Con đã có bạn gái chưa? Dự định trở về nước sinh sống trong bao lâu?”
“Vâng, vì hạng mục có vấn đề nên con sẽ ở lại đây trong một thời gian dài."
Úy Lam cúi đầu: "Đã lâu không gặp, cô cũng đẹp hẳn ra."
Úy Lam và Úy Tân... sự khác biệt quá lớn.
Trong lòng Hàn Khinh Yên thở dài, Úy Lam trưởng thành hơn Úy Tân, anh ta còn trẻ có khí phách, không giống Úy Tân mặt mũi thì không nói đến, nhưng tuổi trẻ nóng tính hay chống đối lại mọi thứ. Còn Úy Lam dường như biết tiến biết lùi, điều duy nhất không thay đổi là tất cả họ đều có tính tình lạnh thấu xương.
Có lẽ Úy Tân khi lớn thêm vài tuổi sẽ giống như Úy Lam.
Nhận thấy Hàn Khinh Yên đang nhìn mình, Úy Lam quay đầu đáp lại ánh mắt của cô ấy: "Ừm?"
"Hả?"
Ngay lập tức Hàn Khinh Yên đưa mắt đi chỗ khác: "không có... chỉ là nhìn cậu hơi xúc động."
"Đừng gọi cậu nữa, gọi tên là được rồi."
Úy Lam đứng trước mặt Hàn Khinh Yên: "Vừa nãy nghĩ gì mà nhìn tôi như vậy?"
"Nghĩ đến sự khác biệt giữa anh và Úy Tân."
Hàn Khinh Yên thẳng thắn nhìn Úy Lam: "Hai anh rất giống nhau, nhưng lại hoàn toàn khác nhau."
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!