Úy Tân cảnh giác nhìn qua cách cư xử của Úy Lam cùng Hàn Khinh Yên với nhau, cảm giác hai người bọn họ xa cách, vô cùng khách sáo với nhau, tuy rằng Úy Lam thì trông như đang cười tủm tỉm với Hàn Khinh Yên...
Úy Tân chăm chú nhìn biểu hiện trên gương mặt của Úy Lam, lại phát hiện hình như anh ta chỉ đang cố gắng nở một nụ cười giả tạo, biểu cảm trên khuôn mặt đều đã rất hòa nhã, chỉ riêng ánh mắt là vô cùng lạnh lẽo.
Có phải cậu nhỏ này của anh ta cũng đã đối mặt với một chuyện gì đó ở nước ngoài không...
Một đám người nhốn nháo kéo nhau tới nhà hàng, Hàn Khinh Yên lại bị xếp ngồi giữa Úy Tân và Úy Lam. Bên trái thì là Úy Lam, còn bên phải lại là Úy Tân, cô có phần cũng hơi ngượng ngạo khi bị kẹp giữa hai người bọn họ, Úy Tân cũng không mấy vừa lòng gì với cách sắp xếp này.
“Úy Lam, lần này đến chơi em ở lâu chút nha, ở nhà ai cũng nhớ em hết đó. ” Mẹ của Uý Tân ngồi ở bên cạnh nâng đũa lên gắp ít thịt cho Uý Lam.
Anh ta lễ phép cảm ơn một tiếng, sau đó quay đầu hỏi Hàn Khinh Yên: “Có muốn ăn cái gì không?”
Hàn Khinh Yên ngớ ra, một lúc sau mới nói: “Muốn ăn trái kia... ” Ăn trái cây trước khi ăn cơm đã.
Úy Lam ngầm hiểu ý, liền đưa tay ra lấy trái cây rồi đặt vào đĩa của Hàn Khinh Yên, lãnh đạm nói: “Tay tôi dài hơn cô, bàn lại to, muốn ăn cái gì thì cứ nói với tôi, gắp không tới thì để tôi giúp. ”
Tự nhiên được quan tâm, Hàn Khinh Yên vừa mừng lại vừa lo nói: “Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu ạ... ”
“Đã nói đừng gọi tôi là cậu nữa mà. ”
Úy Lam phá lệ cười bất lực: “Gọi tên đầy đủ của tôi đi. ”
Hàn Khinh Yên cũng cười theo: “Cảm ơn Úy Lam, cảm ơn Úy Lam. ”
Nói xong, cô cũng ngồi ăn trái cây do Uý Lam đưa, cũng chẳng xem mình là người ngoài, cả quá trình cũng chỉ có Úy Tân ngồi một bên là vô thức nắm chặt tay.
Dường như anh ta chưa từng được thân mật công khai như vậy với Hàn Khinh Yên, tuy rằng mọi người đều biết bọn họ ở cùng nhau, mọi người cũng biết tình cảm của họ thắm thiết, nhưng mà hành động như vậy của Úy Lam vẫn như đang phi dao về phía anh ta.
Cậu của mình như một quý ông lịch thiệp chững chạc quan tâm tới cháu gái nhỏ, còn anh ta ở bên cạnh chỉ có thể trơ mắt mà liếc nhìn.
Úy Tân không biết phải hình dung cảm giác kỳ lạ trong lòng mình như thế nào, chua chát, có chút nhột nhạt đau thương, giống như... đồ mình thích bị người ta cướp đi vậy.
Anh ta đã luôn có thể khẳng định được tình cảm giữa mình và Hàn Khinh Yên rất tốt đẹp. Tuyệt giao với ai chứ cũng không thể là Hàn Khinh Yên, vậy mà giờ anh ta lại chợt hiểu được rằng, thì ra anh ta và Hàn Khinh Yên vẫn còn có một khả năng nữa, đó chính là hai người dù đã từng thân mật gắn bó đến cỡ nào thì về sau sẽ càng lúc càng xa cách... Ở hiện tại, Hàn Khinh Yên đang đứng ngay giao lộ mỗi người một ngả với anh ta, mà cũng không thể chối cãi là do chính anh ta... đã tự tay đẩy cô qua đấy. Nếu lúc trước không vì chuyện của Cố Hà mà ăn nói khó nghe với cô ấy như vậy, nếu không cố ý tìm Tần Nhã để vơi bớt nỗi cô đơn để rồi bị cô ấy nhìn thấy và chịu đả kích, và nếu không châm biếm cô ấy rằng không biết tự lượng sức mình khi cô ấy tìm anh ta cúi đầu làm lành... vậy thì có phải bây giờ Hàn Khinh Yên sẽ không có cảm giác càng lúc càng xa cách với mình hay không.
Ngồi ăn cơm mà cả người Úy Tân khó chịu hết sức, cứ quay đầu là thấy cảnh Úy Lam khách sáo gắp thức ăn cho Hàn Khinh Yên, cay mắt thật sự! Anh ta cũng muốn được như vậy... nhưng không rõ vì sao, anh ta lại không có can đảm để đối diện lần nữa. Gần như cả bữa cơm đều là Úy Lam săn sóc Hàn Khinh Yên, trước mặt cô ấy luôn có thức ăn mới vừa dọn lên, thậm chí không cần Khương Thích và Hàn Nhượng hỏi con gái mình muốn ăn gì nữa, dù sao đĩa của Hàn Khinh Yên đã sắp được chất đầy rồi.
Ăn xong bữa cơm, Khương Thích tới cạnh Úy Lam cố ý hỏi thăm: “Con cũng không còn nhỏ tuổi nữa, không có ý định tìm bạn gái sao?”
Úy Lam vờ như trả như lấp lửng: “Kiếm tiền vẫn quan trọng hơn, chuyện này chắc không gượng ép được đâu ạ?”
Ai da, coi trọng sự nghiệp thật! Khương Thích lập tức chấm cho Úy Lam một điểm số rất cao: “Dì giúp con để ý tới... ”
“Con thực sự không gượng ép ạ. ”
Úy Lam cười cười xua tay: “Con đưa mọi người về vậy, ngày mai lại đến công ty một chuyến, chúng ta đối chiếu các chi tiết trên hợp đồng một chút. ”
“Được. ”
Khương Thích liếc nhìn ra bên ngoài cửa, một chiếc đang chạy lại đây, rõ ràng là đang chờ Úy Lam.
Lúc Úy Lam nhìn thấy biển số, vẻ mặt thay đổi rõ rệt, liền đổi giọng nói lạnh đanh: “Dì, hình như con còn có chút việc phải xử lý, có thể không kịp đưa mọi người về... ”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!