Bên này Cố Hà đang gửi cho Hàn Khinh Yên một loạt tin nhắn nhưng anh ta không biết người tiếp nhận tin nhắn của mình lại là Úy Tân, Úy Tân nhìn mấy dòng tin nhắn mà Cố Hà gửi đến, không xem thì thôi chứ càng xem càng thấy phiền, Cố Hà trong trí tưởng tượng của Úy Tân lúc này chẳng khác gì một con ruồi, đập mãi không chết, đoạn tin nhắn kia có nội dung đại khái là Cố Hà luôn không ngừng hỏi Hàn Khinh Yên vì sao lại luôn không trả lời tin nhắn của anh ta, có lẽ vì phiền quá nên Úy Tân cầm điện thoại lên, nhẹ nhàng ném cho anh ta một chữ ‘Cút’.
Cố Hà nhìn dòng tin nhắn này của Hàn Khinh Yên, cả trái tim anh ta như bị thắt chặt lại.
Nếu là lúc trước thì Hàn Khinh Yên sẽ không bao giờ nói chuyện kiểu đó với anh ta, nhưng mà bây giờ... Cút?
Hàn Khinh Yên tại sao lại nói anh ta cút? Không lẽ vì lúc trước Úy Tân bảo anh ta phiền phức sao?
Tại sao lúc này tim anh ta lại đau nhói lạ thường, giống như đang bị bao trùm bởi cảm giác đau đớn và không cam lòng, cái cảm giác này anh ta trước đây chưa từng được trải nghiệm qua... Cho dù bị Phó Thư Mạn yêu cầu hủy bỏ đám cưới thì cũng không đau đến nỗi như vậy.
Xét cho cùng thì tại sao Cố Hà lại lựa chọn đồng ý cùng Phó Thư Mạn hủy bỏ đám cưới?
Lúc ấy cầu hôn làm lớn như vậy, hôm nay lại hủy bỏ đám cưới... Cố Hà siết chặt lấy bàn tay mình, trong mắt hiện lên một tia chết chóc, nhớ lại Úy Tân nhiều lần phá hỏng việc quan trọng của anh ta, làm cho tốc độ kế hoạch của anh ta luôn bị chậm lại, xem ra hôm nay đành phải... Sử dụng cách cực đoan nhất để có thể đem Hàn Khinh Yên về được tay mình! Bên này Cố Hà ánh mắt hung ác, nhưng bên kia Úy Tân lại vô cùng bình tĩnh, đem số điện thoại di động của Cố Hà kéo vào trong danh sách đen, chợt lúc này ngoài cửa bỗng có tiếng gõ cửa: "Úy Tân. "
"Vào đi. "
Tiếng nước chảy hòa cùng giọng nói của Úy Tân vọng ra ngoài cửa phòng tắm: "Có chuyện gì sao?".
"Hình như em cầm nhầm điện thoại rồi. "
Ngoài cửa truyền đến giọng nói dịu dàng của Hàn Khinh Yên, nghe giống như điệu bộ của một gia sư tốt.
Úy Tân ngược lại là không có phủ nhận: "Phải, đúng là cầm nhầm rồi. "
Chiếc điện thoại bây giờ vẫn còn nằm trong tay anh ta kìa.
Anh ta tiện tay đem những tin nhắn với Cố Hà xóa đi hết.
Hàn Khinh Yên nhẹ nhàng đem cửa kéo ra, tạo một khoảng nhỏ: "Vậy anh lấy điện thoại qua đây giúp em với. "
Úy Tân nhìn thấy cảnh này không khỏi nở một nụ cười: "Anh đang ngâm trong bồn tắm mà, sao đến lấy cho em được chứ, em cứ vào đây lấy đi. "
"Em!"
Hàn Khinh Yên ngày thường hoạt bát hiếu động, hôm nay đối mặt Úy Tân lại tịt ngòi rồi: "Anh đang tắm, sao em có thể vào trong được chứ!"
"Nhưng trước kia anh đi tắm, không phải em cũng thường ra vào làm loạn sao?"
Úy Tân một thân bản lĩnh, tiếp tục nói: "Nhanh vào đi, muốn lấy điện thoại thì vào đây lấy, cứ mở cửa ra rồi vào lấy thôi, có gì đâu mà căng thẳng. "
Hàn Khinh Yên sao cứ có cảm là thái độ của Úy Tân đối với mình ngày càng kỳ lạ vậy?
Cái cảm giác này phải miêu tả như nào cho đúng nhỉ... Hình như không quen thuộc lắm, giống như là người lạ vậy?
Úy Tân lúc này có chút không kiên nhẫn: "Còn muốn lấy lại điện thoại của em không thế, chẳng may anh lỡ tay làm rớt nó xuống nước thì sao này. "
Úy Tân càng lúc càng mất kiên nhẫn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!