Nghe thấy Mạc Tại Tích giải thích, tảng đá lớn trong lòng Hàn Khinh Yên cuối cùng cũng rơi xuống đất. Lúc này cô ấy thấy Uý Tân đang ngồi bên cạnh, gương mặt nóng lên quay đi theo bản năng, sau đó cô ấy nói với Mạc Tại Tích: "Vậy vì sao anh lại ở đây…?”
"Cô bị người ta hạ thuốc nên tôi mới lại đây xem sao, chờ ý thức cô tỉnh táo hơn, tôi sẽ kiểm tra cho cô. ”
Mạc Tại Tích cảm giác được ánh mắt như muốn giết người của Uý Tân nên cuối cùng cũng rời đi, lúc này anh ta mở miệng hít thật sâu một hơi. Nhìn xem, chẳng phải là đang quan tâm đến tính mạng Hàn Khinh Yên sao? Sao luôn đẩy người ta ra ngoài như thế chứ? Thật là khó hiểu.
Tiếp theo anh ta nói: “Cái kia, bây giờ tôi nhường chỗ cho hai người, hẳn là Uý Tân có chuyện muốn nói với cô đó. ”
Nói xong cái này, Mạc Tại Tích cực kỳ hiểu chuyện mà đứng lên, còn nhanh nhẹn đưa mắt ra hiệu với Uý Tân, thấy Uý Tân trợn trắng mắt: "Cậu đừng có mà nháy mắt với tôi nữa, chớp nhanh đến co giật luôn rồi kìa. ”
Haiz! Còn không biết cố gắng! Mạc Tại Tích phủi tay đi ra ngoài phòng khách, để lại vợ chồng son với hai đôi mắt đối lập nhau ở bên trong. Im lặng cũng đã lâu, Hàn Khinh Yên đột nhiên nhớ ra: “Có phải em nên đến công ty một chuyến không nhỉ…?” Thiệt tình, bọn họ chờ Hàn Khinh Yên tỉnh lại từ rạng sáng đến bây giờ, chân trời cũng đã tờ mờ sáng, Uý Tân cau mày nói: “Em vừa tỉnh lại đã nhớ thương đến chuyện đi làm rồi à?”
Hàn Khinh Yên quay mặt đi, cô ấy vừa chuyển đầu, Uý Tân thấy dấu vết sưng đỏ trên cổ cô ấy. Con ngươi người đàn ông co rút lại, nhớ lại hành vi trước đó của mình, anh ta cảm thấy giọng nói có chút khàn: “Cái kia, Khinh Yên, quả thật chúng ta nên tâm sự một chút. ”
“Em vẫn luôn muốn tâm sự cùng anh mà, nhưng anh lại không cần. ”
Ngón tay Hàn Khinh Yên đột nhiên nắm chặt, chi tiết này đã bị Uý Tân bắt gặp, dường như cô ấy đang cố kìm nén cảm xúc gì đó… Thế nhưng theo sát đó, ngón tay đang nắm chặt chăn ấy lại từ từ buông lỏng ra, thật giống như là… Cô ấy đã từ bỏ một thứ gì rồi.
Rồi sau đó lại nghe thấy cô ấy nói: “Vậy bây giờ, bây giờ có thể nghe em nói được chưa?”
Úy Tân chỉ cảm thấy một cơn lạnh lẽo đến thấu xương bắt đầu điên cuồng lan tỏa ra khắp ngực, anh ta hít một hơi rồi lẩm bẩm: "Khinh Yên…” Là anh ta sai rồi, vì anh ta quá kích động nên mới muốn thực sự xin lỗi cô ấy, nhưng mà chắc là cô ấy không để bụng đâu đúng không?
“Không sao, có lẽ chuyện này chính là kế hoạch của Cố Hà. ”
Hàn Khinh Yên nuốt ực xuống một cái, lúc nói ra lời này, rốt cuộc thì nội tâm cô ấy cũng đã dứt bỏ được bao nhiêu sự ngu ngốc đơn thuần của quá khứ đây?
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!