Nghe Hàn Khinh Yên nói vậy, Mạc Tại Tích cũng không nói gì thêm về những thứ khác mình đang giữ, trừng trừng mắt nhìn từng bước đi khập khiễng của Hàn Khinh Yên trên đường. Mạc Tại Tích nhìn về phía Úy Tân người đang ngồi ở phía trong ngẩn ngơ, hồn bay phách lạc, đưa ra biết bao lời trách cứ: “Cậu nhìn thử xem việc tốt mà cậu làm đây này. ”
“Biết làm sao được. ” Úy Tân lẩm bẩm.
Anh cảm thấy bầu trời như sụp đổ, thật không thể ngờ đến việc giữa bản thân anh và Hàn Khinh Yên lại xảy ra những chuyện bế tắc như vậy, không có hướng giải quyết như thế này. Hai người họ từng là một cặp đôi hoàn hảo, làm thế nào mà ra nông nỗi không còn hi vọng gì như thế này cơ chứ?
“Cậu... cứ vội vàng hấp tấp như vậy làm được gì cơ chứ, tôi chưa từng gặp trường hợp nào như thế này, tôi làm sao mà biết được đây. ”
Mạc Tại Tích vừa lắc đầu vừa ngồi xuống nói chuyện với Úy Tân: “Chuyện đến nước này qua thật do cậu bốc đồng quá đó. Bây giờ cậu cũng đã nhận ra rồi, cũng đã nói hết cho Hàn Khinh Yên nghe rồi, cô ấy không vượt qua nổi thời điểm quan trọng này, chi bằng có người trông chừng sẽ tốt hơn, đúng chứ?”
Đúng vậy, không phải đã có câu "Thuận vợ thuận chồng, tát biển đông cũng cạn" đó sao!
“Vừa nãy ở trước cửa, tôi nghe cô ấy nói muốn chuyển nhà, không pải hai người sống cùng nhau sao... ” Mạc Tại Tích vỗ vỗ lên vai Úy Tân: ”Trở về trước nhất cho cô ấy một chỗ ở ổn định, để cô ấy không phải chuyển nhà nữa. Lần chuyển đi lần này, bỏ lại những chuyện cũ, xem như không có gì xảy ra, từ từ trông chừng rồi sẽ ổn thôi. Hàn Khinh Yên cũng không phải là người không hiểu chuyện, cậu phải bù đắp cho cô ấy hơn cả người nhà ấy. ”
Úy Tân không nói gì, nghe chuyện Hàn Khinh Yên muốn chuyển đi liền ngoảnh mặt lại: “Cô ấy dồn mối quan hệ này đến đường cùng để làm gì?”
“Giờ là lúc bàn đến chuyện cậu chủ động níu giữ mối quan hệ ngắn ngủi này sao?”
Mạc Tại Tích thực sự muốn bổ đầu Uý Tân ra xem xem trong đầu Úy Tân rốt cuộc là chứa cái gì, đã đến nước này rồi mà còn bì tị với Hàn Khinh Yên: “Rõ ràng người chịu uất ức lúc này là Hàn Khinh Yên mà cậu vẫn còn bắt bẻ cho được. Được thôi! Hàn Khinh Yên mà rời khỏi thì đừng có tìm tôi mà khóc lóc!”
“Tôi không rảnh để làm cái trò rồ đó!”
Úy Tân tức điên lên, đứng dậy, không màng quần áo mình đang sộc sệch. Mạc Tại Tích nhìn hai con người không bình thường này đúng là kẻ tám lạng người nửa cân, quát to về phía Úy Tân đang quay lưng về mình: “Có bản lĩnh thì lần sau đừng có nửa đêm nửa hôm gọi cho tôi nữa!”
Thôi dẹp đi! Anh không thiết gì nữa! Úy Tân cũng không biết mình đi làm kiểu gì, cả ngày đi làm cứ ngờ ngờ nghệch ngệch. Thậm chí họp hành tổng kết cũng quên hết cả đi, thêm việc cứ nói không nhớ rõ bản thân vốn dĩ muốn làm gì, khiến người trợ lí luôn luôn tôn trọng anh bị một phen hoảng loạn. Ngẫm tưởng rằng anh ấy là do bị áp lực lớn, trạng thái tinh thần sinh ra có vấn đề, xém chút nữa là gọi cấp cứu đưa anh ấy đến bệnh viện tâm thần một chuyến để kiểm tra rồi.
Úy Tân đẩy bàn: “Tôi không đi!”
Trợ lí sốt ruột, trán đầm đìa mồ hôi: “Sếp Úy, hôm nay anh không dưới ba lần gọi tôi bằng tên của chị Hàn Khinh Yên, tôi thật không thể khoanh tay đứng nhìn được, có lẽ đầu anh có vấn đề rồi... ” “Cô chửi ai đầu có vấn đề hả?”
Úy Tân nghe xong liền thêm tức giận: “Đầu tôi vẫn ổn, không có vấn đề gì hết!”
“Nếu như thực sự bình thường thì tại sao lại gọi nhầm tên tôi như vậy. ”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!