Chương 291
Đường Thi chưa từng chủ động bắt chuyện với Bạc Dạ. Đôi mắt cô vẫn mang theo xa lạ và đề phòng, điều đó khiến Bạc Dạ rất khó chịu. Nhưng lần này, Đường Thi chủ động bắt chuyện: “Anh muốn… Nấu cơm ở đây hả?”
Bạc Dạ rũ mi mắt. Anh đứng bên cửa sổ, ánh nắng chiếu vào để lại bóng râm trên người anh. Anh nghiêng người, để lộ mặt bên kinh diễm, nhưng đôi mắt lại cô đơn như lưỡi dao bị đóng băng, rỉ sét, bỏ quên lâu ngày. Anh thản nhiên nói chuyện, giọng nói có phần lạnh lùng: “Sợ em nhàm chán. Em rảnh rỗi thì có thể nấu ăn dời sự chú ý.”
Vừa lúc Đường Duy ồn ào muốn ăn đồ ăn do Đường Thi nấu. Mặc dù trình độ nấu ăn của cô rất bình thường, nhưng cậu bé lại nhớ nhung tay nghề của cô.
Nói thật, Bạc Dạ cũng nhớ. Ngoại trừ trứng ốp la lần trước, anh và Đường Thi cách nhau một con sông thời gian dài đằng đẵng. Lần trước cô nấu ăn cho anh là cách đây… có thể lội ngược dòng đến mấy năm trước, khi cô còn chưa vào ngục giam. Lúc đó Đường Thi, cô chủ nhà họ Đường chưa từng làm việc nhà gả cho anh, vì anh mà học nấu ăn, đôi khi ngón tay băng mấy cái băng cá nhân, hao hết tâm huyết lại chỉ chờ được Bạc Dạ đêm không về nhà, đồ ăn nguội lạnh, trái tim băng giá.
Bạc Dạ đột nhiên muốn rơi lệ. Anh ngẩng đầu lên chớp chớp mắt, yết hầu nhúc nhích, nhìn từ xa trông rất tuấn mỹ, nhưng biểu cảm của anh như đang kìm nén gì đó. Đường Thi không hiểu, trong lòng lại đau đớn. Cô phản xạ nói: “Anh… Cho tôi hỏi… Lúc trước, có phải chúng ta từng xảy ra rất nhiều chuyện không?” Không thì tại sao cho dù không thấy mặt anh, chỉ vì tên anh mà cô lại… Đau lòng đến thế?
Ngón tay Bạc Dạ run rẩy. Cuối cùng Đường Thi cũng hỏi vấn đề này, vấn đề mà anh không có dũng khí trả lời. “Chúng ta…” Vô số lời nói xoay vần trên đầu lưỡi, cuối cùng chỉ còn lại mấy chữ ngắn ngủi: “Chúng ta chỉ là bạn bè.”
Bạc Dạ đỏ mắt mỉm cười: “Quên thì quên, không có gì đáng tiếc.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!