Chương 542
Mấy ngày nay Đường Thi thật sự rất nhàn rỗi.
Vì gánh nặng trên vai và tất cả trách nhiệm đều buông bỏ xuống cả rồi, cô đột nhiên cảm thấy một ngày hai mươi tư giờ chợt trở nên dài hơn thì phải, Khương Thích và Hàn Nhượng mỗi ngày đều dính với nhau, cô không có gì làm ngoài việc mỗi ngày đều cùng Tô Kỳ đưa đón Đường Duy đến trường, tan trường, mỗi ngày đều đều đặn đúng bốn giờ sẽ đứng ở trường tiểu học đón cậu bé.
Một ngày nọ giáo viên chủ nhiệm lớp lén lút trao đổi với Đường Thi: “Tôi thấy con trai cô phải đi học tiểu học đúng là có tài mà không thể phát huy đấy, mới tiểu học mà đã có thể đọc tất cả các tài liệu văn bản, thậm chí một số kiến thức cậu bé nói, giáo viên bọn tôi còn không biết nữa đấy… Con trai cô đã tự học hết từ trước rồi sao?”
Đường Thi thầm nghĩ đến lúc cô thay Bạc Dạ trở thành tổng giám đốc của Bạc Thị, lúc ấy Đường Duy cũng theo đuôi cô, bắt đầu đọc qua mấy loại tài liệu khó nhắn, chắc là lúc đó sẵn tiện ích cho bản thân chút kiến thức.
Để cậu bé học tiểu học thật ra có hơi lãng phí thời gian, vậy nên Đường Thi dò hỏi cô giáo thử một chút: “Thầy giáo, thầy nói xem… hiện tại Duy Duy nhà tôi có thể nhảy lớp lên cấp hai luôn không?”
Chủ nhiệm lớp vẫn cảm thấy hơi tiếc, có một cậu thần đồng nhỏ như vậy, tất nhiên không thể để cậu bé cứ lãng phí thời gian như thế rồi, vậy nên chủ nhiệm lập tức giúp Đường Thi nộp đơn xin nhảy lớp cho cậu bé, ngày hôm sau Đường Thi đưa Đường Duy đến văn phòng chủ nhiệm để cậu bé làm một bài kiểm tra, vừa chấm xong kết quả, rõ ràng khiến tất cả mọi người đều phải kinh ngạc.
“Cô… con trai của cô…” Giáo viên chủ nhiệm cầm bài thi mà run rẩy: “Cậu bé, cậu bé, cậu bé có thể trực tiếp học cấp ba được luôn đấy! Trình độ của cậu bé ngang với một học sinh cấp ba rồi, thậm chí so với sinh viên hẳn cũng được luôn đấy!”
Đường Thi và Tô Kỳ ngẩn cả người, Đường Duy cầm bút, dáng vẻ không có chút ngạc nhiên nào, thấy giáo viên chủ nhiệm khen mình như thế thì lạnh nhạt nói: “Cảm ơn thầy đã khen con ạ, là thầy dạy con giỏi đấy.”
Dáng vẻ này nhìn đi nhìn lại, nhìn thế nào cũng giống hệt ông ba lòng lang dạ sói của cậu.
Thầy chủ nhiệm cảm thấy mình sống nhiều năm như vậy, tam quan và nhận thức đều sụp đổ hết cả rồi, gỡ kính mắt xuống, thầy thật sự muốn leo cửa sổ tầng ba nhảy thắng ra ngoài luôn: “Học sinh theo tôi nhiều năm nay, chưa từng xuất hiện một thiên tài nào như cậu bé! Ôi trời ạ, trí tuệ phát triển gấp mấy chục lần người bình thường luôn đấy!”
Thầy chủ nhiệm cố gắng bình tĩnh lại, thầy lập tức nói: “Không nên không nên, chỉ số thông minh cao như vậy có thể trực tiếp đưa đi phỏng vấn lên truyền hình được đấy, bạn học nhỏ Đường Duy này, con có muốn xuất hiện…”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!