Răng rắc!
Đài cao cùng mặt đất kết nối triệt để đứt gãy, bị Viên Đào mạnh mẽ nhổ lên.
Một hồi lay động kịch liệt, lạc ấn giảng bài trên đài, thanh âm có chút không ăn khớp, đám người ở trên bồ đoàn nghe giảng, từ trong say mê tỉnh táo lại, từng cái giật nảy mình.
- Làm gì!
- Tự tìm cái chết!
Rất nhiều Dị Linh tộc đều tức sắp nổ.
Khổng sư hữu giáo vô loại, vừa rồi giảng bài, đối với bọn hắn tu luyện cũng hữu dụng, hiện tại tên này rút đài cao lên, tương đương với hủy cơ hội tu luyện của bọn họ.
Dị Linh tộc cũng là người ah! Cũng có quyền lợi tiếp nhận Khổng sư chỉ điểm, tu luyện!
- Chặn lại!
Nhan Tiết hô khẽ, đám người Chư Tử bách gia đồng loạt ngăn ở phía trước. Viên Đào nhổ đài cao, đúng là bọn họ thiết kế, thời khắc sống còn, quyết không cho phép bất luận người nào quấy rầy.
Răng rắc!
Hai bên giằng co, bất cứ lúc nào cũng sẽ động thủ, Trương Huyền chẳng muốn nhúng tay, tiếp tục nhìn Viên Đào, đúng lúc này, kim tự hộ giáp không chịu nổi công kích, lập tức vỡ vụn.
- Nguy rồi...
Trương Huyền tràn đầy lo lắng.
Vừa rồi có hộ giáp còn có thể chịu được, cây hạnh cùng lá cây công kích triệt để vỡ vụn, chẳng phải rất nhanh liền bị chém giết?
- Yên tâm, có người còn sốt ruột hơn ngươi...
Lạc Nhược Hi lần nữa cười một tiếng.
Lời còn chưa dứt, bàn tay Nhan Tiết run lên, một cái áo khoác thẳng tắp bay về phía Viên Đào, rơi vào trên người hắn.
Ông!
Cành cây cùng lá cây rơi vào phía trên, lần nữa bị ngăn ở bên ngoài.
- Đây là... Cổ Thánh lưu lại bảo vật?
Đồng tử Trương Huyền co rụt lại.
Không cần nghĩ cũng biết, đây là Cổ Thánh luyện chế bảo vật phòng ngự, Yêu Dị Huyền Đao cũng chưa chắc có thể một đòn phá được. Không hổ là Chư Tử bách gia, bảo vật thật nhiều.
Răng rắc! Răng rắc!
Có bảo vật ngăn cản công kích, về thời gian có bước đệm, Viên Đào ôm đài cao, rời đi tại chỗ. Kèm theo cái đài lay động, hư ảnh huyền phù phía trên cũng đung đưa, tựa hồ có chút không ổn định.
- Chính là thời điểm này, Trương Huyền, đi cầm lạc ấn kia xuống, đánh vào trong cơ thể Viên Đào...
Lạc Nhược Hi nói.
- Được!
Đã sớm không muốn ở đây xem náo nhiệt, thân thể Trương Huyền vụt qua, đi tới trên đài cao, bàn tay lăng không vỗ xuống.
Người khác đối với di vật của Khổng sư kính sợ ba phần, nhưng hắn không có loại cảm giác này, kèm theo lực lượng bàn tay hạ xuống, lạc ấn quả nhiên cũng đứng không vững, lắc lư một cái, lập tức từ trên đài cao rơi xuống. Thiên Đạo chân khí dày đặc, nhẹ nhàng điểm một cái.
Phần phật!
Lạc ấn giống như Lạc Nhược Hi nói, bị đánh vào mi tâm của Viên Đào.
- Ngươi đang làm cái gì...
Tất cả mọi người ngây ngẩn, Nhan Tiết càng là da đầu nổ tung, hét lớn một tiếng.
Bọn họ cướp đi đài cao, mục đích chính là vì lạc ấn, giờ phút này lạc ấn bị đánh vào trong cơ thể Viên Đào... Quả thực không thể tưởng tượng.
Trương Huyền lắc đầu, cũng không trả lời, lần nữa trở lại vị trí vừa rồi.
Còn không có đứng vững, ngay sau đó nhìn thấy Viên Đào thôn phệ lạc ấn, thân thể bỗng nhiên bành trướng, dáng người nguyên bản rất mập, giống như thổi khí cầu, trong nháy mắt tăng vọt.
Kẽo kẹt! Kẽo kẹt!
Thời gian nháy mắt trở nên tròn xoe, chiều cao vượt qua hai mét, độ rộng cũng vượt qua hai mét, tựa như một cái thùng nước.
- Đây là thế nào?
Trương Huyền nhướng mày, cũng sững sờ tại nguyên chỗ. Loại tình huống này, xem như hắn cũng không kịp chuẩn bị.