"..."
Trịnh Dương khó xử muốn chết.
Vừa rồi tràn đầy rầu rĩ, đang nghĩ nên ứng đối như thế nào, kết quả thương của đối phương liền cắm vào trên ánh mắt.
Ai nghĩ đến... Chân khí trong lúc vô tình tiết lộ một tia, thương của đối phương không chịu nổi, trực tiếp bể nát.
Vũ khí cấp bậc Phàm khí, quá yếu.
Đổi lại Đại Thánh chí bảo đâm tới... Mí mắt hẳn sẽ nháy thoáng cái, sau đó lại đánh gãy...
Như vậy liền vỡ vụn, không biết có dùng lực quá lớn hay không?
Nhưng mấu chốt là, hắn còn không có dùng sức ah...
Lộc cộc lộc cộc lộc cộc lộc cộc!
Trường thương nghiền nát, Mạc Hiểu giật nảy mình, nhanh chóng lui về phía sau mấy bước, đột nhiên xoay người, đá ra một cước.
Một cước này của hắn nhan đến đỉnh phong, vừa nhìn liền biết ma luyện không biết bao nhiêu lần, bí mật mang theo hàn ý, đá tới ngực Trịnh Dương.
Răng rắc!
Bàn chân rơi vào cổ họng đối phương, không có ngoài ý muốn, xương đùi bẻ gãy, tựa như đá vào miếng sắt.
"Ah..."
Mạc Hiểu kêu thảm một tiếng, ngã xuống đất, trong mắt khó tin.
"Chẳng lẽ ngươi đã đột phá Tông Sư, đạt đến cảnh giới Chí Tôn?"
"Ta..."
Da mặt Trịnh Dương run lên.
Hắn một chiêu không ra, đối phương đối cứng tấn công, kết quả thương hủy, chân gãy... Này làm sao tỷ thí?
"Không nghĩ tới ngươi đã đạt đến loại cảnh giới này..."
Thấy hắn không nói lời nào, còn tưởng rằng bản thân đoán đúng, trong mắt Mạc Hiểu tràn đầy hâm mộ.
Lúc trước người bạn thân này đi theo Trương lão sư, hắn từng đồng tình rất lâu, về sau hai vị lão sư náo mâu thuẫn, Vương Siêu lão sư để hắn bái nhập môn hạ của Lục lão sư, lại về sau phát hiện thương pháp của đối phương vượt qua mình, trong lòng nhẫn nhịn một hơi, đang suy nghĩ thời điểm nào lại tỷ thí một trận.
Vì lẽ đó, lần này vừa thấy được liền trực tiếp ra tay... Vốn cho rằng dựa vào hơn một năm cố gắng, có thể ung dung đánh bại, không nghĩ tới, đối phương vậy mà đạt đến cảnh giới Chí Tôn, công kích của hắn xa xa khó mà với tới.
Quả thực quá lợi hại.
"Ta..."
Trịnh Dương muốn giải thích, cuối cùng vẫn lắc đầu.
Trong mắt đối phương, Chí Tôn hẳn là mạnh nhất, nói như vậy, cũng không thể quở trách nhiều.
"Hắn cùng ngươi đã không phải là người của một thế giới..."
Trong tai truyền đến lời của lão sư.
Trịnh Dương gật đầu, âm thầm ưu thương.
Mới vừa rồi còn vì nhìn thấy hảo hữu mà hưng phấn, bây giờ lại thất lạc không nói ra được.
Tuy ngắn ngủi hơn một năm không thấy, nhưng thế giới hai người khác biệt cách xa vạn dặm, hoàn toàn không thể so sánh.
Ở giữa kém không chỉ là một khoảng cách, mà là vô số.
Giống như hai bạn thân, ngươi phấn đấu, thành phú hào, mà đối phương vẫn là nông dân ở quê... Cả hai thảo luận nhất định không phải cùng một chủ đề, không còn tiếng nói chung.
Hiện tại Mạc Hiểu chính là như vậy.
Hắn còn nghĩ, hảo hữu trước mắt có phải đã đột phá Tông Sư đạt tới Chí Tôn hay không, lại không biết, đối phương đã đạt đến tình trạng để hắn không cách nào với tới, thậm chí tưởng tượng không được.
"Kèm theo ngươi phát triển, rất nhiều bằng hữu cuối cùng sẽ dần dần rời đi..."
Trương Huyền tiếp tục nói.
Hiện tại Trịnh Dương có thể kết giao bằng hữu, là Cổ Thánh, mà không phải Mạc Hiểu.
Cũng không phải hắn thay đổi, mà là cấp độ chênh lệch quá lớn, bất luận ai tới làm bạn, đều sẽ có áp lực vô cùng vô tận.
"Đúng a, ta đạt đến Chí Tôn cảnh..."
Nghe lão sư khuyên can, Trịnh Dương từ trong cảm xúc ảm nhiên khôi phục lại, nhẹ nhàng cười một tiếng, kéo hảo hữu từ dưới đất lên, đi tới trước mặt Trương Huyền.
"Lão sư, vừa rồi viên đan dược kia đâu? Mạc Hiểu bị thương, vừa vặn cho hắn dùng..."
"Ừm!"