Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Thủ Thư Xuyên Không - Trương Huyền (FULL)

- Mạc Vũ công chúa, đây là một lần thí luyện của Danh Sư Đường, vẫn hi vọng nàng không nên truyền tin tức đi!

Biết đối phương dĩ nhiên đã xác nhận, hắn muốn giấu diếm cũng không gạt được, không thể làm gì khác hơn là truyền âm qua.

- Yên tâm, muốn bảo ta nói, ta cũng sẽ không nhiều lời!

Thấy hắn thừa nhận, Mạc Vũ mỉm cười:

- Nếu ngươi nói, ta cũng không giấu diếm nữa. Buổi trưa ngày mai, ngươi tìm đến chỗ ta. Ta dẫn ngươi đi xem trò hay!

- Trưa mai? Trò hay gì?

Trương Huyền cảm thấy kỳ quái.

- Đi thì biết!

Mạc Vũ mỉm cười.

Nhìn bộ dạng hắn mê man, rất rõ ràng hắn không biết chuyện Triệu Nhã và Mộc Tuyết Tình so tài. Ngày mai lại dẫn hắn đi xem, cục diện nhất định chơi rất vui.

Nói thật, nàng thật sự muốn xem thử một chút, nhìn thấy được hai học sinh của mình, từng người vì danh dự của lão sư chiến đấu, hắn sẽ có biểu tình gì...

Người này vẫn luôn làm cho nàng tức giận. Nàng thật sự muốn nhìn một chút, bộ dạng kinh ngạc của hắn.

Đương nhiên, điều kiện trước tiên là không thể để cho người này lại trở về học viện. Nếu không, nếu chẳng may ai đó không cẩn thận nói lộ ra, hắn biết sớm, lại không dễ chơi...

Trong lòng nàng âm thầm vạch kế hoạch, đồng tử chuyển loạn.

- Chính là chỗ này!

Trương Huyền đang muốn tiếp tục hỏi thăm đến cùng có chuyện gì, nàng lại thần bí như vậy, liền nghe được giọng nói của Mạc Thiên Tuyết vang lê ở phía trước mặt.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy chẳng biết lúc nào đã đi tới một cái sân rộng.

Sân thoạt nhìn không sâu, nhưng chẳng biết tại sao, trước sau không nhìn thấy được điểm cuối. Hình như bị cái gì đó ngăn lại, ngăn cản tầm mắt. Không biết bên trong rốt cuộc có cái gì.

- Lẽ nào... đây là trận pháp?

Trương Huyền sửng sốt.

Chỉ sợ cũng chỉ có trận pháp, mới có năng lực như vậy, khiến người ta đứng ở bên ngoài viện, lại không nhìn thấy được đồ vật bên trong.

- Để cho Liễu hội trưởng tới trị liệu, không phải là nhân loại, mà là… man thú trấn quốc của vương quốc chúng ta!

Hình như nhìn ra được sự nghi ngờ của hắn, Mạc Thiên Tuyết giải thích.

- Man thú trấn quốc?

- Ừ, Thiên Vũ vương quốc cũng không có lão tổ đặc biệt lợi hại, chỉ dựa vào con man thú này trấn thủ, mới có khả năng ổn định ranh giới, không bị vương quốc khác mơ ước.

Mạc Thiên Tuyết giải thích:

- Chỉ có điều, dựa theo tuổi dần dần lớn, lực lượng man thú trấn quốc của chúng ta không lớn bằng lúc trước. Thể lực cũng bắt đầu suy kiệt! Mãi đến khoảng thời gian trước, mắc một cơn bệnh nặng, sợ rằng sẽ không kiên trì được quá lâu. Cho nên... ta mới muốn làm phiền hội trưởng hỗ trợ xem thử, có thể trị liệu hay không. Nếu như thật sự không có cách nào chữa trị tốt, cũng hy vọng có thể nghĩ biện pháp khiến cho nó kéo dài thêm một khoảng thời gian, đợi cho tới khi Mạc Vũ trưởng thành!

Trương Huyền gật đầu.

Vương quốc muốn sừng sững, không bị vương quốc khác quấy nhiễu, tất nhiên có cường giả siêu cấp trấn giữ.

Thật giống như Trầm Hồng lão tổ ở Thiên Huyền vương quốc trước đây. Không có hắn chấn áp, vương quốc khác lại rất có khả năng sẽ đánh tới, chia cắt ranh giới.

Về phần Danh Sư Đường, rất ít khi dính vào chính sự. Trừ khi quan hệ cùng đương sự thật tốt, bằng không, cơ bản đều duy trì trung lập.

Dù sao, cho dù vương quốc đổi chủ, cũng không có ai dám hạ thủ đối với chức nghiệp lợi hại nhất trên đại lục này.

Nói cách khác, bất kể vương quốc sụp đổ thế nào, đối với Danh Sư Đường mà nói, cũng không ảnh hưởng tới được.

- Trận pháp này...

Biết muốn trị liệu không phải là nhân loại, Trương Huyền kỳ quái nhìn qua.

Nếu đây là chỗ ở của man thú trấn quốc, vì sao phải bố trí trận pháp?

- Man thú trấn quốc tuổi tác lớn, vừa nặng bệnh, gần đây còn phát điên, liên tục đả thương không ít người. Không có cách nào ta mới mời cường giả của nghiệp đoàn trận pháp sư bố trí cái này, vây khốn nó. Dựa vào thực lực của nó, thật sự muốn gây ầm ĩ ở vương cung, ai cũng không có cách nào trấn áp!

Mạc Thiên Tuyết cười gượng.

Lúc này Trương Huyền mới hiểu được.

Tuổi thọ sắp đến giới hạn, lại thêm thân mắc trọng bệnh, bất kể là người hay là man thú, khẳng định cũng sẽ không cam lòng, muốn lăn qua lăn lại một chút, nghĩ biện pháp sống thêm một khoảng thời gian.

Nó lăn qua lăn lại cũng không có vấn đề gì, nhưng đối với Thiên Vũ vương quốc chính là tai họa. Lúc này hắn mới cố ý sử dụng trận pháp che lại, rất sợ gây ra mầm tai vạ không cần thiết.

- Liễu hội trưởng yên tâm. Ta đã phái người đi mời Tông Sư của nghiệp đoàn trận pháp sư, để cho hắn dẫn chúng ta tiến vào trong. Nếu không, trong lúc trận pháp vận chuyển, vô cùng nguy hiểm. Tìm không rõ phương hướng, rất dễ dàng bị lạc mất phương hướng ở trong đó...

Mạc Thiên Tuyết nói.

Vì đề phòng man thú trấn quốc lao ra, trận pháp vẫn luôn vận chuyển. Cho dù bản thân Mạc Thiên Tuyết là quốc vương bệ hạ, cũng không biết làm thế nào mới có thể tiến vào, chỉ có thể chờ Tông Sư của nghiệp đoàn trận pháp sư qua, mới có thể thuận lợi tiến vào.

- Ừ!

Trương Huyền gật đầu.

Hắn đối với trận pháp một chữ cũng không biết. Tuy rằng Danh Sư Đường có không ít sách liên quan, hắn lại chưa bao giờ lật xem qua, càng không mấy đọc. Hiểu biết của hắn đối với trận pháp, cũng chỉ giới hạn ở cái tên.

- Ừ, đúng rồi, nếu trận pháp này đang vận chuyển, Thiên Đạo Đồ Thư Quán có thể nhìn ra hay không?

Đứng ở tại chỗ một hồi, trong lòng hắn đột nhiên thoáng động một cái, một ý nghĩ xuất hiện.

Võ giả thi triển võ kỹ, từ đó có thể thấy được chỗ thiếu hụt của võ giả, thiếu sót của võ kỹ.

Luyện đan sư luyện đan, đó có thể thấy được vấn đề trên thủ pháp luyện đan, đan dược có có thể thành công hay không.

Thời gian trận pháp sư bày trận, cũng có thể nhìn ra vấn đề.

Nói cách khác, chỉ cần là trạng thái động, Đồ Thư Quán có thể nhìn ra chỗ thiếu hụt.

Hiện tại trận pháp này đang vận chuyển, hắn có thể nhìn ra thiếu sót trong đó hay không?

- Chỗ thiếu hụt!

Tinh thần thoáng động, Trương Huyền vội vàng nhìn sang.

Oong!

Đồ Thư Quán chấn động, một quyển sách xuất hiện.

- Quả nhiên có thể thực hiện...

Ánh mắt Trương Huyền nhất thời sáng lên, vội vàng mở quyển sách nhìn sang.
Nhấn Mở Bình Luận