Phó Kình Hiên vừa nhìn thấy sắc mặt cô ta như vậy, giọng điệu cũng lạnh đi, ôm cô ta vào trong lòng: “Có anh ở đây, Lục Khởi chỉ dám nói vài câu, không dám làm gì em đâu. Trời lạnh quá, anh đưa em về khách sạn.”
“Dạ.” Cố Tử Yên ôm anh, trên mặt thoáng cười.
…
Lúc hai người Bạch Dương trở lại khách sạn đã là năm giờ chiều.
Cô đi hỏi lễ tân mới biết Đàm Vị đang ở trong phòng chơi bài. Cô qua đó một mình, với tác phong nói chuyện không cần mặt mũi của Lục Khởi, cứng rắn thể hiện với Đàm Vị về ý định thu mua công ty của anh ta, có thể bàn về giá cả thu mua.
Đọc tiếp tại TАмliπh247.me nhé!
Bất kể cô nói thế nào, Đàm Vị đều nhất quyết không đồng ý, cuối cùng cũng mất kiên nhẫn: “Cô đưa ra giá cao tới đâu, tôi cũng không bán. Cô đi đi!”
Anh ta đuổi Bạch Dương ra khỏi phòng đánh bài.
Bạch Dương quả thật đau đầu, muốn gọi điện thoại cho Lục Khởi tới đây. Nhưng cô cảm thấy Đàm Vị như vậy, Lục Khởi có nói rách cả mép cũng không thể thuyết phục được.
Hơn nữa, cô không tự đàm phán với người ta, lấy đâu ra kinh nghiệm học tập?
Bạch Dương nghĩ đến người đàn ông kia, mở messenger tìm anh và gửi tin nhắn qua: Anh từng tiếp xúc với Đàm Vị – ông chủ Giai Ngẫu chưa? Anh ta thật khó giải quyết, bất kể tôi ra giá bao nhiêu, anh ta đều không muốn đàm phán với tôi.
Sau khi gửi tin nhắn xong, Bạch Dương mới kinh ngạc phát hiện ra có điều không ổn. Sao cô muốn tìm người đàn ông này vì chuyện như vậy, hỏi Trình Minh Viễn không tốt hơn sao?
Bạch Dương muốn thu lại tin nhắn nhưng đã quá thời gian, không thể thu lại được nữa.
Lúc này, anh đã nhắn tin lại cho cô.
Z-H: Đàm Vị là người cao ngạo, không thích công ty của mình bị người của công ty khác xâm nhập, bị người khác quản lý. Trước đây anh ta muốn tìm tài chính để cứu công ty, đều tại đối phương đòi quyền kinh doanh của công ty anh ta, anh ta mới không đồng ý.
Z-H: Quan hệ giữa anh ta và ba anh ta không tốt, cô cũng có thể ra tay từ chỗ này.
Người đàn ông chỉ nói vài ba câu nhưng Bạch Dương đã nhanh chóng hiểu rõ.
Bạch Dương: Lúc tôi đàm phán với anh ta, không cần quyền kinh doanh của công ty anh ta nhưng có thể nâng cao số cổ phần mua lại, hoặc lấy ba anh ta ra kích thích anh ta.
Z-H: Vừa nói đã hiểu, thông minh.
Người đàn ông nhắn tin lại hơi chậm, nói ít, nhưng mỗi câu đều rất có ích cho Bạch Dương.
Anh dạy chút kỹ xảo đàm phán, làm Bạch Dương được thông suốt, thậm chí biết mình nên làm thế nào trong lúc đàm phán với ông chủ Giai Ngẫu mới không rơi vào tình thế bất lợi.
Bạch Dương: Ngỗng Trắng, anh làm việc cho Trình Minh Viễn hãy tự mình mở công ty vậy? Tôi thấy anh biết rất nhiều.
Z-H: Tên tôi không phải là Ngỗng Trắng.
Bạch Dương: Vậy anh cũng đâu nói cho tôi biết tên anh. Không sao, chỉ là một cách xưng hô thôi!
Bạch Dương: Tôi không xóa anh, hay là anh cũng đừng xóa tôi nhé? Anh là người bạn rất tốt, kiến thức phong phú, đúng lúc tôi đang thiếu một người hướng dẫn tôi.
Bạch Dương: Tôi cũng không lãng phí thời gian của anh một cách vô ích, sau này tôi tìm anh hỏi vấn đề, một tin tức bao nhiêu tiền sẽ do anh quyết định.
Trong phòng của khách sạn, Phó Kình Hiên nhìn mấy tin nhắn do Bạch Dương gửi đến, tức tới mức bật cười.