Các khách khứa cũng giận dữ bất mãn: “Đúng vậy, Bạch Dương, cô thật quá đáng, cô Cố tặng cô vương miện đắt tiền như thế cô không lấy, còn đòi Azure Heart nữa.”
“Có phải cô bất mãn chuyện tổng giám đốc Phó ly hôn với mình, cho nên cố ý trả thù không?”
Bạch Dương hoàn toàn không quan tâm đến những lời mắng chửi mình, nhìn Phó Kình Hiên: “Tổng giám đốc Phó, không phải anh thương cô Cố lắm à? Cũng là cô Cố tự muốn trả ơn tôi mà, thế nào, bây giờ lại không muốn rồi hả?”
“Cô Bạch, cô đừng có quá đáng.” Cố Tử Yên bị chọc tức, lại không thể không nhịn: “Chuyện video, ba tôi cũng xin lỗi cô rồi, sao cô vẫn không chịu bỏ qua, dây chuyền bạn trai tôi cầu hôn tôi mà cô cũng muốn cướp sao?”
Bạch Dương nhướng mày, cười một tiếng: “Tôi và tổng giám đốc Phó ly hôn chưa được mấy ngày thì cô đã hẹn hò với anh ta, người không biết còn tưởng cô vẫn luôn khao khát anh ta, vội vàng muốn làm bà Phó đấy!”
“Cô nói bậy cái gì đó, rõ ràng là cô…”
“Còn nữa cô Cố, tôi cũng không có ý muốn cướp.” Cố Tử Yên còn chưa nói hết mấy chữ đã bị Bạch Dương ngắt lời: “Là cô cứ muốn tặng quà đền ơn cho tôi, mà tôi lại thích Azure Heart này thôi.” . ngôn tình tổng tài
“…” Cố Tử Yên bị nghẹn họng nói không nên lời, cắn môi đứng dậy, sắc mặt càng tái hơn, giống như một bông hoa trắng sắp tàn vậy.
Thấy cảnh này, Lục Khởi rất thích thú, chỉ thiếu chưa vỗ tay cho Bạch Dương thôi.
“Tổng giám đốc Phó, anh nói gì đi chứ, đừng có im lặng thế.” Lục Khởi nói với Phó Kình Hiên: “Chẳng lẽ đường đường là tổng giám đốc Phó lại là một người nói lời không giữ lời à?”
Ánh mắt Phó Kình Hiên thoáng trở nên nặng nề.
Sau một hồi im lặng, anh đưa hộp trang sức Azure Heart cho Bạch Dương.
Cố Tử Yên thấy thế thì sốt ruột, kéo tay áo anh: “Kình Hiên, đây là dây chuyền anh muốn dùng để cầu hôn em, đừng…”
“Hôm nay là tiệc bác trai tổ chức vì em bình phục xuất viện, không thể phá hỏng bầu không khí được.”
Phó Kình Hiên trấn an cô ta: “Chỉ là một sợi dây chuyền mà thôi, sau này anh sẽ bảo trợ lý Trương tìm cái tốt hơn mang đến cầu hôn em.”
Đám khách khứa nghe vậy thì tỏ vẻ hâm mộ: “Vẫn là cô Cố có phúc, châu báu hiếm có hơn nữa thì tổng giám đốc Phó cũng có cách mua về tặng cô!”
Khen Cố Tử Yên xong, bọn họ lại châm chọc Bạch Dương một trận.
Cố Tử Yên thấy Phó Kình Hiên nói thế, sắc mặt mới thay đổi, ngoan ngoãn gật đầu: “Em đều nghe theo anh.”
Nghe lời bọn họ nói, Bạch Dương chỉ cảm thấy mỉa mai.
Kết hôn với Phó Kình Hiên sáu năm, đừng nói là trang sức châu báu, ngay cả một bộ quần áo anh cũng chưa từng mua cho cô, nhẫn đôi khi kết hôn cũng là cô mua.
Hôm nay thấy anh đối xử với Cố Tử Yên, càng cảm thấy mình giống như một câu chuyện cười.
Bạch Dương giấu đi sự chua xót khổ sở trong lòng, nhận lấy hộp trang sức, nở nụ cười xinh đẹp: “Châu báu khó có được như vậy, tổng giám đốc Phó nói cho là cho, xem ra tổng giám đốc Phó thật sự rất cưng chiều cô Cố, không muốn cô ấy chịu ủy khuất.”
Lời nói khó nghe của người phụ nữ khiến Phó Kình Hiên không thoải mái lắm, lạnh lùng nói: “Azere Heart đã đưa cho cô, tổng giám đốc Cố cũng đã xin lỗi cô rồi, Bạch Dương, đừng truy cứu chuyện video nữa.”
“Được.” Bạch Dương sảng khoái đồng ý.
Cô cầm lấy một ly rượu vang từ trên bàn, nâng ly với Phó Kình Hiên: “Tôi chúc tổng giám đốc Phó và cô Cố trăm năm hòa thuận, sớm sinh quý tử.”
Nói xong, cô ngẩng đầu uống cạn rượu vang đỏ, đặt ly xuống xoay người rời đi.