Con ngươi của Phó Kình Hiên co lại, tay ôm Cố Tử Yên càng chặt hơn.
Trình Minh Viễn sờ cằm, mở miệng: “Không có máu đen, không giống rắn độc, nhưng cũng không chắc. Kình Hiên, anh mau mau ôm cô ta xuống núi, tìm bác sĩ lấy huyết thanh ra.”
Phó Kình Hiên không hề chậm chạp, lập tức ôm Cố Tử Yên đi về phía cáp treo.
Nhìn cáp treo dần dần biến mất sau đám mây, cả đám người Bạch Dương mới tìm chỗ ngồi xuống, chờ cáp treo quay lại.
“Cục cưng, rốt cuộc là tại sao bọn em gặp rắn thế?” Lục Khởi đưa cho Bạch Dương một chai nước, hỏi.
Bạch Dương nhận lấy, cầm trên tay, cũng không mở ra mà chỉ lắc đầu: “Em cũng không biết.”
Đối với việc con rắn kia đột ngột xuất hiện, cô hoàn toàn không lường trước được.
Trước khi Cố Tử Yên bị cắn, cô thậm chí còn không biết chuyện gì xảy ra.
“Việc này phải để tôi nói.” Trần Thi Hàm giơ tay.
Những người khác nhìn về phía cô.
Cô nói chậm rãi: “Là thế này, tôi đang chuẩn bị đến con suối nhỏ để rửa mặt, sau đó chợt nhìn thấy sau lưng sếp Bạch có một con rắn. Đáng lẽ nó cũng không có ý định cắn người, nhưng Cố Tử Yên lại đột nhiên đứng dậy, kêu sếp Bạch một tiếng, con rắn đằng đó bị dọa sợ, nên nó mới nhào về phía sếp Bạch.”
“Ý của chị là, con rắn kia đáng lẽ là cắn chị Bạch Dương?” Phó Kình Duy kinh ngạc há hốc mồm.
Trần Thi Hàm gật đầu: “Không sai, là tôi lên tiếng kêu sếp Bạch ngồi xuống, nên con rắn kia mới rơi xuống người ở đối diện sếp Bạch là Cố Tử Yên, cắn Cố Tử Yên.”
“Vụ này đúng là kịch tính nha.” Trình Minh Viễn cười.
Bạch Dương cũng đến lúc này mới hiểu được đầu đuôi câu chuyện, kéo tay Trần Thi Hàm, cảm kích nói: “Thi Hàm, cảm ơn cô.”
Nếu không phải nhờ Trần Thi Hàm đột nhiên kêu cô ngồi xuống.
Có lẽ người bị cắn đã là cô.
“Không cần cảm ơn, cũng là nhờ sếp Bạch tin tưởng không chút nghi ngờ tôi, nếu không thì dù tôi có nhắc cũng vô dụng.” Trần Thi Hàm cười nói.
“Thật không ngờ, trên ngọn núi này lại có rắn, vận may của tôi tốt như vậy mà lại gặp phải nó.” Bạch Dương cười khổ.
Tuy bây giờ cô đã bình tĩnh lại, nhưng nghĩ tới con rắn kia, vẫn không nhịn được sợ.
Lục Khởi gối hai tay sau đầu: “Nói đến đây, cũng phải trách người đàn bà Cố Tử Yên kia, nếu không phải do cô ta đột nhiên đứng dậy, dọa con rắn kia sợ, con rắn kia cũng sẽ không tấn công cục cưng. Có điều cũng may cuối cùng người bị rắn cắn vẫn là Cố Tử Yên kia, trong lòng tôi cũng thấy dễ chịu hơn nhiều.”
“Mà nhắc mới nhớ, tôi cảm thấy con rắn kia dường như là do Cố Tử Yên cố ý làm cho nó sợ.” Trần Thi Hàm sờ cằm, đột nhiên nói. Mọi người đều kinh ngạc nhiên trước lời cô nói.
“Trần Thi Hàm, ý của cô là Cố Tử Yên cố ý hù dọa con rắn đó?” Lục Khởi nhìn chằm chằm Trần Thi Hàm.
“Không thể nào?” Phó Kình Duy há hốc mồm.
Trình Minh Viễn khoác vai cậu ta: “Sao lại không thể, đừng quên những gì Cố Tử Yên đã làm với chị Bạch Dương của cậu, còn có chuyện gì mà cô ta không làm được chứ.”
“…” Phó Kình Duy không phản bác được nữa, nhìn về phía Bạch Dương.
Bạch Dương nhíu đôi mày xinh đẹp, không biết đang suy nghĩ gì.