Theo lý thuyết, Cố Tử Yên bị bọn họ đánh, ánh mắt anh nhìn cô đáng lẽ phải là ghét bỏ thậm chí là tức giận.
Nhưng không có, từ đầu đến cuối anh đều không nhìn cô bằng ánh mắt như thế, thậm chí trong ánh mắt khi nãy còn xen lẫn điều gì đó mà cô không nói ra được.
“Anh ta bị điên à” Lục Khởi lẩm bẩm.
Bạch Dương che miệng ngáp một cái: “Được rồi, cũng không còn sớm nữa, về ngủ thôi.”
“Về thôi về thôi” Mấy người Trình Minh Viễn cũng gật đầu đi về phòng của mình.
Trên tầng hai, bên ngoài cửa phòng của Cố Tử Yên.
Cố Tử Yên hất tay Phó Kình Hiên ra: “Kình Hiên, em thật sự thấy không cam tâm!”
“Anh biết, nhưng cũng hết cách rồi, rõ ràng mấy người Bạch Dương đã lên kế hoạch từ trước, cho nên mới không để lại bất kỳ chứng cứ nào.” Phó Kình Hiên hờ hững nói.
Cố Tử Yên đỏ mắt: “Chẳng lẽ chúng ta cứ bỏ qua như thế à?”
“Nếu không thì làm thế nào, buổi sáng lúc nhân cách thứ hai của em dụ rắn cắn Bạch Dương cũng không để lại chứng cứ, buổi tối mấy người Bạch Dương đánh em chính là vì báo thù chuyện ban ngày, cho nên chuyện này coi như chịu thiệt, bỏ qua thôi.” Phó Kình Hiên xoa huyệt thái dương, hơi mệt mỏi nói.
Cố Tử Yên cúi đầu không nói một lời.
Bỏ qua? Sao có thể bỏ qua được.
Từ trước đến giờ luôn là cô ta làm khó người khác, chưa ai có thể làm khó cô ta, dù cô ta biết Bạch Dương đang trả thù cô †a cũng sẽ không bỏ qua, hãy đợi đấy!
Trong lòng nghĩ thế, nhưng ngoài miệng Cố Tử Yên vẫn đồng ý: “Em biết rồi.”
Phó Kình Hiên thấy cô ta đã hiểu thì sờ đầu cô ta: “Được rồi, vê phòng trước đi, ngày mai anh dẫn em đến bệnh viện chữa thương.”
“Vâng.” Cố Tử Yên cười gật đầu.
Phó Kình Hiên rụt tay về, đi sang phòng bên cạnh.
Vào khoảnh khắc anh biến mất sau cánh cửa, nụ cười trên mặt Cố Tử Yên chậm rãi biến mất, trở nên cực kỳ dữ tợn.
Ngày hôm sau, sau khi ăn điểm tâm xong, tất cả mọi người đều thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Cuối tuần này dù trải qua một vài chuyện không vui, nhưng nói một cách tương đối thì vẫn rất ổn.
Lục Khởi xách vali của Bạch Dương và mình để lên xe.
Bạch Dương ngồi trên sofa trong phòng khách uống nước trái cây, đợi Lục Khởi để đồ lên xe xong quay lại gọi mình.
Còn mấy người Trình Minh Viễn thì đang thu dọn đồ đạc trong phòng.
“Cô Bạch” Lúc này, Cố Tử Yên đột nhiên đi tới.
Bạch Dương nâng mắt hờ hững nhìn cô †a: “Có chuyện gì sao cô Cố”
Cố Tử Yên chắp hai tay sau lưng, cười nhìn Bạch Dương: “Có lẽ bây giờ cô Bạch đang vui lắm nhỉ?”
Bạch Dương nhíu mày: “Cô Cố nói câu này khiến tôi rất khó hiểu, tôi vui vẻ cái gì?”
“Tối qua các người đánh tôi, tôi không lấy ra được chứng cứ nên chỉ có thể nuốt cục tức vào trong, chẳng lẽ cô không vui sao?” Cố Tử Yên cười nhạt.
Bạch Dương cong môi: “Xin lỗi cô Cố, tối qua tôi đã nói là không phải chúng tôi đánh cô rồi, cho nên sau này mong cô đừng nói những lời này, nếu không tôi sẽ nổi giận đấy.”