*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dứt lời, cô để nước trái cây xuống đứng dậy, chuẩn bị ra ngoài xem thử Lục Khởi đang làm gì mà lâu như vậy vẫn chưa xong?
Vào lúc Bạch Dương đi được hai bước, Cố Tử Yên giậm chân gọi cô lại: “Cô Bạch, đợi đã”
“Còn có chuyện gì sao cô Cố?” Bạch Dương nghiêng đầu nhìn Cố Tử Yên.
Cố Tử Yên nheo mắt: “Cô Bạch, nơi này chỉ có hai người chúng ta, cô còn giả vờ không ra tay với tôi, cô không cảm thấy rất dối trá sao?”
Bạch Dương cười: “Dối trá? Thì ra ở †rong mắt cô Cố, không thừa nhận chuyện mình không làm chính là dối trá.”
“Chuyện này rõ ràng là các cô làm!” Cố Tử Yên cao giọng.
Nụ cười trên mặt Bạch Dương không thay đổi: “Tôi vẫn nói câu đó, nếu cô nói là chúng tôi vậy cô lấy chứng cứ ra đi, không lấy ra được chứng cứ thì tốt nhất cô nên im miệng, đừng cứ nói những lời là chúng tôi làm nữa, nếu không tôi thật sự sẽ đi kiện cô đó, tạm biệt!”
Dưới ánh nhìn như muốn ăn thịt người của Cố Tử Yên, Bạch Dương sải bước rời đi.
Cố Tử Yên đưa điện thoại ở sau lưng ra trước mặt, để lộ giao diện ghi âm, ánh mắt vừa hung ác vừa đáng sợ.
Cô ta vốn muốn ghi âm lại việc tối qua Bạch Dương đánh mình, sau đó đăng lên mạng, để Bạch Dương bị dân mạng chửi mắng một trận.
Nhưng không ngờ Bạch Dương lại gian trá như vậy, không bị mắc lừa!
“Tử Yên.” Phó Kình Hiên xách vali đi tới.
Cố Tử Yên lập tức thay đổi sắc mặt, tắt điện thoại cười xoay người: “Kình Hiên, anh dọn đồ xong rồi à?”
“Ừm, đi thôi” Phó Kình Hiên gật đầu.
“Ha ha ha ha…” Bạch Dương ôm bụng cười không ngừng.
Lục Khởi thở dài: “Thôi vậy, em cười đi.”
Anh ta còn có thể làm sao, người mình thích chỉ có thể cưng chiều thôi!
Bạch Dương cười một lát mới thở ra một hơi, từ từ ngưng cười.
Sau đó cô lấy một tờ khăn giấy trong túi ra: “Này, lau đi.”
“Tay anh vừa sửa bánh xe nên bẩn lắm, hay bảo bối lau cho anh đi” Lục Khởi nói, †rong mắt đầy vẻ mong chờ.
Bạch Dương liếc anh ta, nhưng vẫn giơ tay lau mặt cho anh ta.
Lục Khởi nhắm mắt hưởng thụ: “Bảo bối thật tốt”