Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi! - Bạch Dương - Phó Kình Hiên

“Ba tôi sao?” Bạch Dương sửng người đứng bật dậy.

Bà cụ lắc đầu: “Tất cả đều là ân oán của đời trước rồi.”

Môi Bạch Dương khẽ run lên: “Lễ nào nhiều năm về trước, sự việc phát sinh giữa hai nhà họ Bạch và họ Cố là do cái chết của Cố Mạn Tình sao?”

“Hửm?” Phó Kình Hiên nhìn cô.

Bạch Dương không để ý đến anh, vội nắm lấy tay của bà cụ: “Nội ơi, trừ việc cháu đến đây thăm bà ra thì cháu còn muốn biết hai nhà Bạch Cố nhiều năm trước đã xảy ra việc gì, nếu không thì sợi dây chuyền này không thể nào xuất hiện ở nhà họ Bạch được.”

Dựa vào điểm này mà cô suy đoán hai nhà Cố Bạch đã xảy ra chuyện gì đó.

“Bà nội, từ những điều mà bà vừa nói thì có lẽ bà biết được, xin bà hãy nói cho cháu biết hai nhà Cố Bạch rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Cái chết của Cố Mạn Tình sao lại liên quan đến ba cháu, ba cháu còn nói bí mật phía sau sợi dây chuyền có phải cũng có liên quan đến những việc này?”

Ánh mắt Bạch Dương như van nài bà cụ.

Bà cụ xoa xoa đầu cô: “Được, bà nói cho cháu biết, bà biết được việc này, cho dù không nói cho cháu biết thì cháu cũng sẽ tìm trăm ngàn cách để điều tra, vậy không bằng bà nói cho cháu, chỉ là bà cũng không nghĩ đến sợi dây chuyền mà ba cháu nói lại là của nhà họ Cố”

“Cảm ơn bà nội.” Bạch Dương khóc vì vui mừng.

Cô rất sợ bà cụ sẽ không chịu nói ra sự thật.

Phó Kình Hiên nhìn nước mắt của Bạch Dương, trong lòng khẽ động, lấy ra chiếc khăn tay trong túi áo vest đưa cho cô: “Lau nước mắt đi.”

Bạch Dương hơi ngẩn người ra rồi mới lắc đầu: “Không cần đâu, tôi có rồi.”

Nói rồi cô rút khăn giấy từ trong túi xách ra, không thèm nhìn đến chiếc khăn tay của anh.

Phó Kình Hiên khẽ hạ mí mắt, ánh mắt u ám, nắm chặt chiếc khăn trong tay mình, rút tay trở về.

Bà cụ trông thấy cảnh này, trong lòng thầm mắng đáng đời.

“Được rồi bà nội, bà nói đi ạ” Bạch Dương lau xong nước mắt, khuôn mặt lại nở ra nụ cười.

Bà cụ ừ một tiếng rồi từ từ kể lại: “Hơn hai mươi năm về trước, tập đoàn Thiên Thịnh độc lập nghiên cứu một loại máy, loại máy đó có khả năng nâng cao kỹ thuật sản xuất. Sau khi ba cháu biết được thì rất vui, cơ hội đưa ra thị trường tới rồi, nhưng trước ngày đưa ra thị trường một ngày…”

“Một ngày trước đó như thế nào ạ?”

Hai tay Bạch Dương nắm chặt, căng thẳng nhìn bà cụ.

Bà cụ đau lòng vỗ vỗ mu bàn tay cô: “Không biết Cố Việt Bân từ đâu biết được chiếc máy này, cho người trộm đi thông tin của chiếc máy, khiến cho việc đưa ra thị trường của tập đoàn Thiên Thịnh thất bại, quan trọng hơn hết là khiến cho nghiên cứu viên của chiếc máy đó nản lòng mà tự van.

“Sao cơ?” Đồng tử của Bạch Dương co lại: “Lại có việc như thế này sao?”

Phó Kình Hiên cũng khẽ nhíu mày cho thấy anh cũng không biết được chuyện này.

Anh vẫn biết Cố Việt Bân luôn dùng những thủ đoạn không ra gì, nhưng cảm thấy cũng không có gì nghiêm trọng, dù sao đi nữa thì thương trường như chiến †rường, có chút thủ đoạn cũng rất bình thường, chỉ cần không quá giới hạn thì nhà nước cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.

Nhưng lại không nghĩ đến Cố Việt Bân lại sử dụng thủ đoạn đê tiện đến vậy, đến cả việc trộm đi bí mật máy móc của doanh nghiệp cũng làm ra được, thậm chí còn gián tiếp hại chết người!
Nhấn Mở Bình Luận