Bà ta đi xuống tầng, nhìn thấy Cố Việt Bân đang ngồi trên sofa ngửa đầu uống thuốc, vừa rồi vốn còn định trách mắng ông ta một hồi nhưng thấy cảnh này cũng không trách nổi nữa.
Bà Cố đi tới ngồi xuống: “Việt Bân, Tử Yên biết lỗi rồi, lần này tha thứ cho con bé GII Cố Việt Bân thở dài: “Tôi chỉ sợ là còn có lần thứ hai lần thứ ba nữa thôi, đúng là không phải ruột…”
“Việt Bân!” Bà Cố cứ như thể bị cái gì kích thích, lập tức cất cao giọng cắt ngang lời ông ta: “Mấy lời thế này ông không được nói đâu đấy.”
Cố Việt Bân hừ hừ: “Được rồi được rồi tôi không nói, nói chung là tôi cũng đã nhìn rõ rồi, Tử Yên thông minh thì đúng là có thông minh thật, nhưng đều là chút khôn vặt, từ xưa tới giờ đều làm việc không vẹn †oàn, cứ tiếp tục thế này thì sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện, tôi cũng không yên †âm để sau này giao lại Tam Thịnh cho nó, nhưng mà cũng may chúng ta còn có Mạn Tình.”
Nhắc tới con gái lớn, bà Cố lại lau nước mắt: “Cũng đã sắp hai ngày rồi, sao Mạn Tình còn chưa tới tìm chúng ta nữa, Việt Bân, tôi càng ngày càng cảm thấy Mạn Tình có lẽ là nghi ngờ chúng ta trước kia không cần con bé nên mới không tới, Việt Bân, chúng ta vẫn nên chủ động tìm Mạn Tình đi, để cho con bé biết chúng ta không hề từ bỏ con bé.”
Cố Việt Bân gật đầu: “Được, để tôi bảo trợ lý lên mạng tuyên bố tin tức, bà lấy dây chuyền ra chụp bức ảnh gửi cho tôi.”
“Được!” Bà Cố nín khóc mỉm cười, nhanh chóng bằng lòng.
Ở lan can tầng hai, Tử Yên nghe thấy họ muốn bắt đầu tìm Cố Mạn Tình thì bàn tay đang đặt trên lan can siết chặt.
Quá nhiên, cô ta biết người chị này chá phải thứ tốt đẹp gì, còn chưa trở lại mà đã muốn tranh giành tình yêu của ba mẹ với cô ta, còn cả quyền thừa kế Tam Thịnh nữa.
Cho nên, sao cô ta có thể để cho người chị tranh giành đồ của cô ta trở về chứ!
Tử Yên xoay người đi vào phòng, lấy điện thoại ra gọi cho một số điện thoại: “A lô, là tôi, người tôi bảo anh tìm đã tìm được chưa?”
Bên kia điện thoại truyên tới một giọng nam: “Vẫn chưa.”
Phế vật!
Tử Yên giẫm chân.
Đã hai ngày rồi còn chưa tìm thấy tung tích của Cố Mạn Tình, không phải phế vật thì là cái gì.
“Tôi cho anh thêm hai ngày nữa, nếu như anh còn không tìm thấy thì chờ đó cho tôi!” Tử Yên lạnh lùng uy hiếp.
Sau đó, cô ta bỏ điện thoại xuống, vội vã thay quần áo rồi ra ngoài, lái xe tới trước tập đoàn Phó Thị.
Nếu chuyện cô ta đổi kế hoạch đã bị vạch trần thì cô ta nhất định phải tới làm yên lòng bên phía Kình Hiên.
Đi tới tập đoàn Phó Thị, Tử Yên cứ như thường lệ đi về phía thang máy riêng của sếp Tổng.
Kết quả là còn chưa tới thang máy thì đã bị nhân viên lễ tân gọi lại: “Cô Cố, xin hỏi cô đã hẹn trước chưa ạ?”
Tử Yên trợn to hai mắt đầy vẻ khó tin: “Hẹn trước? Tôi?”
“Đúng vậy.’ Nhân viên lễ tân mỉm cười gật đầu, trong lòng lại đang tò mò.
Chẳng lẽ cô Cố đã chia tay với sếp Tổng rồi, nếu không sao sếp Tổng lại không cho cô ta đi lên?
“Cô mới tới sao?” Tử Yên nhìn nhân viên lễ tân, sắc mặt không được tốt lắm.
Nhân viên lễ tân lắc đầu: “Đương nhiên không phải.”
“Nếu không phải thì tại sao cô lại ngăn tôi, cô không biết tôi là ai sao?” Tử Yên chỉ vào mình.