“Đúng vậy, dù sao bậc thầy thôi miên rất lợi hại, nhưng cũng không phải là thần thánh, không thể nào khống chế cảm giác đau đớn, cho nên đây cũng là một loại thôi miên, hiện tượng Ideomotor, có lẽ muốn anh cưng chiều vợ sắp cưới của mình, chỉ cần anh không làm theo thì sẽ cảm thấy trái tim đau đớn.” Advertisement
Phó Kình Hiên nắm chặt tay lại: “Tôi hiểu rồi, có thể giải thôi miên này không?”
“Tôi không làm được, dù sao tôi không phát hiện ra cách thôi miên của đối phương, sao có thể giải được thôi miên và hiện tượng Ideomotor của đối phương, chỉ có thể nói trình độ của đối phương quá cao, còn trẻ như vậy... Haiz, quả nhiên cao thủ trong nhân gian!” Bác sĩ Tô nói.
Khuôn mặt tuấn tú của Phó Kình Hiên đen lại. Advertisement
Bác sĩ Tô nhìn thấy, xấu hổ cười cười: “Xin lỗi Tổng giám đốc Phó, tôi nhất thời không khống chế được.”
Xong rồi xong rồi.
Người ta bị bậc thầy thôi miên đối xử như thế, mình còn khen người kia, không phải đang xát muối lên vết thương của người ta sao.
Cũng không nên làm cho người ta không vui.
Ánh mắt Phó Kình Hiên lạnh lùng liếc bác sĩ Tô một chút: “Được rồi, tôi còn có một vấn đề, nếu ông không giải được thôi miên trên người tôi, vậy tại sao tôi tiếp xúc với Bạch Dương thì cảm giác đau đớn lại biến mất?”
“Bạch Dương là ai?” Bác sĩ Tô không trả lời mà hỏi lại.
Ánh mắt Phó Kình Hiên dịu dàng hơn: “Người yêu của tôi.”
Bác sĩ Tô nhíu mày: “Không phải người yêu sau khi thôi miên, mà là người yêu thật?”
“Phải.” Phó Kình Hiên gật đầu.
Bác sĩ Tô sờ cằm suy nghĩ một lát, trả lời: “Có thể là kỳ tích, mặc dù thôi miên rất thần kỳ, nhưng cuối cùng không phải là phép thuật, đôi khi sức mạnh của tình yêu còn mạnh hơn tưởng tượng của con người, có lẽ khi anh tiếp xúc với cô Bạch, bởi vì anh yêu cô Bạch làm cho anh vô thức thoát khỏi thôi miên, cho nên trái tim không còn đau nữa.”
Phó Kình Hiên như có điều suy nghĩ, sau đó nói: “Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ Tô đã giải thích”
“Không có gì.” Bác sĩ Tô xua tay.
Phó Kình Hiên xoa mũi: “Trương Trình, tiễn bác sĩ Tô ra ngoài.”
“Vâng” Trợ lý Trương gật đầu, mời bác sĩ Tô ra ngoài.
Hai người vừa đi đến cửa thì trợ lý Trương nhìn thấy người ngoài cửa, lên tiếng gọi: “Bác sĩ Lâm, sao anh lại ở chỗ này?”
“Tôi nghe nói ông chủ của cậu lại đến bệnh viện, cho nên mới qua xem.” Lâm Diệc Hàng đút hai tay vào túi áo blouse trắng, nhàn nhạt trả lời, ánh mắt nhìn bác sĩ Tô mấy lần.
Trong phòng bệnh, Phó Kình Hiên nghe thấy giọng của Lâm Diệc Hàng thì hai mắt híp lại: “Trương Trình, để Lâm Diệc Hàng vào đây.”
Trợ lý Trương nghe vậy, nghiêng người tránh đi: “Mời bác sĩ Lâm vào, tôi phải tiễn bác sĩ Tô.”
Lâm Diệc Hàng nở nụ cười, sau đó đi vào phòng bệnh.
Phó Kình Hiên híp mắt nhìn anh ta: “Anh nghe thấy hết rồi?”
Lâm Diệc Hàng đẩy mắt kính: “Cũng gần hết, nghe thấy tình cảm của anh dành cho Cố Tử Yên là do có người thôi miên, còn nghe thấy người kia dùng hiện tượng Ideomotor, anh không thể không cưng chiều Cố Tử Yên, nói thật, tôi rất kinh ngạc.”
“Cho nên anh muốn nói anh sẽ giúp Cố Tử Yên sao?” Sắc mặt Phó Kình Hiên u am.