Bạch Dương mân mê đôi môi đỏ mọng rồi nói.
Phó Kình Hiên rụt tay về, còn muốn nói gì đó nhưng cửa phòng đã bị đẩy ra.
Advertisement
Đoàn Hựu Đình nổi giận đùng đùng tiến vào: “Bạch Dương, cô muốn rút lui khỏi thị trường sao?”
Ông ta trừng mắt nhìn Bạch Dương, hoàn toàn làm lơ Phó Kình Hiên bên cạnh có.
Bạch Dương tắt livestream của Cố Tử Yên đi.
Cố Tử Yên đã muốn dùng livestream để kể lể với khán giả rằng cô đã làm hại cô ta như thế nào.
Nên những nội dung phía sau tất nhiên không cần phải xem nữa.
“Đúng vậy, chẳng phải thư ký Đồng đã nói với mọi người rất rõ ràng rồi sao?”
Bạch Dương buông con chuột máy tính ra, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Đoàn Hựu Đình.
Ông ta nện một cái trên bàn làm việc của cô: “Cái chuyện rút lui khỏi thị trường này cô muốn quyết định là quyết định được chắc?”
“Đương nhiên là tôi có thể rồi!” Bạch Dương đứng lên: “Bởi vì bây giờ tôi là cổ đông lớn nhất của tập đoàn Thiên Thịnh!”
Phó Kình Hiên nhìn thấy Bạch Dương hiên ngang như vậy thì trong mắt hiện lên một tia tán thưởng.
“Cô…’ Cơn giận của Đoàn Hựu Đình kẹt ngay cổ họng, khiến những câu nói tiếp theo của ông ta phải nuốt vào bụng, sau một hồi lâu mới tỉnh lại được: “Đúng, cô là cổ đông lớn nhất của Thiên Thịnh, nhưng cô đừng quên rằng tôi mới là tổng giám đốc của Thiên Thịnh. Cô chỉ là phó mà thôi!” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Thì sao nào?” Bạch Dương mở hai tay ra, khí thế không yếu hơn Đoàn Hựu Đình chút nào đáp trả: “Tổng giám đốc Đoàn, hẳn là ông nên cảm thấy may mắn vì ông đã ở Thiên Thịnh lâu năm nên trong tập đoàn có một nửa người ủng hộ ông đấy.
Nếu không chỉ với cái danh cổ đông lớn nhất Thiên Thịnh này, tôi đã hoàn toàn có thể mở cuộc họp cổ đông, thu hết quyền quản lý trên tay ông về sau đó trở thành chủ tịch chân chính rồi”
Phải biết rằng người nắm giữ nhiều cổ phần nhất trong một công ty chính là người có tiếng nói nhất của công ty đó.
Nhưng cô lại vì không có nhiều người ủng hộ nên mặc dù có nhiều cổ phần công †y nhất nhưng lại không dám đối chọi thẳng mặt với Đoàn Hựu Đình. Lỡ như ông †a kéo người dưới tay rời khỏi Thiên Thịnh thì Thiên Thịnh sẽ sụp đổ mất.
Bởi vì Thiên Thịnh bây giờ không thể mời được nhiều người tài để bổ khuyết vị trí của người của Đoàn Hựu Đình như thế.
Thế nên cô mới vẫn luôn nén giận. Nguyên nhân chính là vì thế nên rõ ràng cô có nhiều cổ phần nhất nhưng lại tình nguyện trở thành một phó tổng giám đốc.
Mà tất nhiên Đoàn Hựu Đình cũng biết cô đang sợ điều này nên mới dám không đặt cổ đông lớn nhất Thiên Thịnh là cô vào mắt.
“Ồ? Mở cuộc họp cổ đông để lấy lại quyền quản lý trong tay tôi ư?” Đoàn Hựu Đình như nghe được chuyện cười lớn nào đó. Ông ta nở một nụ cười khinh thường: “Cháu gái à, cháu muốn làm vậy thật sao?
Cháu không sợ tôi mang người đi nhà khác à? Phải biết rằng những người dưới tay tôi đều là người tài của Thiên Thịnh đấy. Một khi bọn họ đi rồi thì Thiên Thịnh cũng xong luôn! Thế nên cô dám không?”
Bạch Dương siết chặt bàn tay, đang định trả lời thì một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, pha trộn với một cảm giác áp bách hỗn loạn vang lên: “Sao lại không dám?”
Bạch Dương quay phắt người lại, trố mắt nhìn Phó Kình Hiên.