" Từ anh? " Giai Kỳ nghe như sét đánh ngang tai, nhìn Cửu Thành Ưng không chớp mắt, cả miệng cô hả ra rồi ngậm lại cũng không được.
Đứng trước vẻ mặt ngờ vực của cô gái nhỏ, Cửu Thành Ưng nặn ra nụ cười ngặt nghẽo, anh nâng niu bàn tay vừa đeo nhẫn đó, thủng thẳng giải thích rõ với cô.
" Ông nội không muốn tôi vướng vào thù hận giữa ông ấy và em...
Cho nên...lựa chọn từ bỏ cháu trai...
Đám cưới của chúng ta sẽ không có mặt của ông nội...
Em yên tâm...Cửu Thành Ưng này chỉ còn người thân duy nhất là em...là vợ của Thừa tướng... " anh nói một cách đạm mạc, đôi mắt ướt của anh chẳng giấu được cảm xúc.
Cửu Thiên Nhạn nuôi anh từ nhỏ, đâu phải nói bỏ là bỏ, trong chuyện này Cửu Thành Ưng hoàn toàn không có được sự lựa chọn cho riêng mình.
Mà, hai lỗ tai của Giai Kỳ nghe lời giải, nhất thời lùng bùng, có nào ngờ Cửu Thiên Nhạn vì không muốn cháu trai dính dấp vào hận thù khi xưa, dứt khoát cắt đứt tình nghĩa với đứa cháu mà ông yêu bằng cả sinh mạng.
Giai Kỳ hiểu rất rõ, Cửu Thiên Nhạn làm như vậy muốn tốt cho Cửu Thành Ưng, đồng thời cũng muốn Giai Kỳ buông bỏ thù hận, chấp nhận người đàn ông trước mặt cô.
Cửu Thiên Nhạn không mong cô tha thứ, nhưng ông không nỡ nhìn thấy cô và Cửu Thành Ưng vốn là một đôi, vì chuyện khi xưa mà tan vỡ.
Nghe hết những lời giải thích của Cửu Thành Ưng, tâm trạng của Giai Kỳ bỗng trầm lắng hẳn, cô không có ý định tiếp tục mối quan hệ với người của Cửu gia, càng không muốn mình trở thành nguyên nhân để hai ông cháu đoạn tuyệt quan hệ.
" Thừa tướng, anh chấp nhận sống như vậy sao? " Giai Kỳ ảm đạm hỏi.
Người đàn ông ấy lại nặn ra nụ cười nhạt, tự ý kéo người Giai Kỳ ngồi vào lòng mình, tay để lên đầu cô vuốt ve mái tóc, không ngần ngại nói thẳng.
" Tôi không có sự lựa chọn...
Giai Kỳ, tôi không thể mất em như Lâm Tâm Hạnh! "
" Giai Kỳ, tôi rất yêu em! " Cửu Thành Ưng thì thào, câu nói mang theo nổi đau lớn khó tả, không thể nào bộc bạch hết vào lúc này.
" Cửu Thành Ưng... " Giai Kỳ lẩm bẩm, lòng nặng chưa từng có.
Tâm trí của cô lúc này, là một mớ hỗn độn, không suy nghĩ giữa hai luồng, hoặc là cô buông bỏ thù hận, hoặc là tiếp tục tình trạng hành tinh thần giữa cô và Cửu Thành Ưng.
Cô gái nhỏ rối rắm lên, ngồi im trong lòng Cửu Thành Ưng suy nghĩ, đến khi anh chủ động rời đi, trả lại cho cô không gian yên tĩnh. Khi này, Giai Kỳ mới từ từ nghĩ thông mọi việc, cô biết Cửu Thiên Nhạn có lỗi với cô, nhưng ông cũng đã tìm cách bù đắp, chỉ có đều, Giai Kỳ hiện giờ vẫn chưa có đủ lòng vị tha, tha thứ cho ông ngay.
Còn, Cửu Thành Ưng, anh vốn không có lỗi gì với cô, vì hận mà cô chọn rời bỏ anh cũng là điều quá đáng. Cô không thể phủi bỏ trái tim cô đã yêu Cửu Thành Ưng, cũng không thể phủi bỏ danh phận vợ chồng giữa cả hai.
Giai Kỳ càng nghĩ càng thấy nặng đầu, cuối cùng, cô vẫn lựa chọn rời đi tạm thời, nếu họ còn duyên nợ, gặp lại cô sẽ nguyện ý bên anh cả đời.
Hai ngày sau.
Hôn lễ được cử hành tại gia, nơi này quyên náo, tưng bừng, tiếng cười đùa, cùng với tiếng nhạc vang khắp sảnh lớn.
Ngày trọng đại, Cửu Thành Ưng vì sợ Giai Kỳ trốn đi, nên bắt buộc phải chọn nhà của mình làm hôn lễ, cho lính canh gác ở khắp nơi, còn có thiết bị báo động đề phòng.
Cô gái nhỏ ở căn phòng khác, trong bộ váy cưới xinh đẹp tuyệt trần, tóc cô được búi gọn, điểm lên đó một chiếc cài toàn kim cương lộng lẫy, Giai Kỳ đang chuẩn bị tâm thế vào lễ đường.
Khi kim đồng hồ điểm 6h tối, Giai Kỳ được vệ sĩ đưa đến lễ đường, vì cô nguy hiểm, nên bắt buộc xung quanh cô phải có 5 6 người vệ sĩ canh chừng.
Cửu Thành Ưng sớm đã đứng trong lễ đường đợi cô.
Như lời anh nói, hôn lễ của họ thật sự không có sự xuất hiện của Cửu Thiên Nhạn, cả hai như cô nhi, chẳng có người chủ hôn, Giai Kỳ bước vào lễ đường, từng bước nặng nề.
Người đàn ông trước mặt cô, đang cười rất hạnh phúc trong ngày trọng đại, chỉ có mỗi cô, lộ ra vẻ mặt phức tạp không nên có.
" Giai Kỳ! "
Cửu Thành Ưng đưa tay đón lấy cô gái nhỏ ngay khi cô vừa đến nơi, yêu chiều nâng niu bàn tay mềm mại của cô.
Cả hai bắt đầu cho buổi lễ, nghe tuyên thệ xong, Cửu Thành Ưng đeo nhẫn cưới vào tay cô, ngược lại cô cũng thế, họ trao cho nhau nụ hôn trước mắt nhiều người.
Xong xuôi, Cửu Thành Ưng luồng tay qua eo nhỏ của cô, tươi cười đón nhận những lời chúc phúc, Giai Kỳ từ đầu đến cuối giữ nguyên nét mặt u ám, chẳng có lấy chút thần sắc của người hạnh phúc.
Đôi mắt của cô không ngừng quan sát, muốn tìm ra sơ hở để trốn đi, Cửu Thành Ưng biết tỏng suy nghĩ của cô, anh cố tình ghé sát lại người cô, thì thầm.
" Giai Kỳ, em không trốn được đâu!
Những lính canh điều cầm theo súng gây mê, chỉ cần em manh động...
Sẽ có hàng chục mũi kim đâm vào người em! "
" Những con sói của tôi đâu? "
Giai Kỳ nhíu mày, nhìn ra ngoài chẳng thấy bầy sói trung thành, mấy nay cô bị nhốt chẳng thể liên lạc được với chúng, lòng cô rất lo, rất cần sự giúp đỡ của chúng.
Cửu Thành Ưng biết cô lại muốn mượn sức của lũ sói, sớm đã có phòng bị, nhàn nhạt trả lời Giai Kỳ.
" Chúng đang bị nhốt ở ngoài vườn!
Giai Kỳ, sói của em chỉ còn 5 con...chúng không đủ sức giúp em đâu! " anh lạnh giọng cảnh báo.
Cô gái nhỏ ảm đạm không lên tiếng nữa, cô bị Cửu Thành Ưng kéo đi tiếp khách, hôm nay là ngày vui nên anh rất phấn khởi, cười tươi như hoa nở, ít ai thấy được nụ cười rạng rỡ ấy chứa đựng chút hụt hẫng.
Chỉ có duy nhất, Giai Kỳ nhìn ra, anh đang nhớ tới ông của anh, ngày quan trọng lại vắng đi người thân yêu, thử hỏi làm sao Cửu Thành Ưng không có chút buồn lòng nào?
" Thừa tướng! Không hay rồi "
Tiếng nói to bất ngờ truyền đến, phá tan không khí vui tươi của bữa tiệc, một tên lính hớt hải chạy vào, vẻ mặt vô cùng bi thương.
" Thừa tướng, ngài Cửu chủ xảy ra chuyện rồi? "
" Cửu chủ xảy ra chuyện! "
Câu nói làm cả biệt thự chấn động, Cửu Thành Ưng nghe tin ông nội xảy ra chuyện, sốt sắng tra hỏi ngay.
" Ông nội, ông nội bị làm sao? "
" Cửu chủ...Cửu chủ... " người lính lắp bắp.
Cửu Thành Ưng mất kiên nhẫn, bắt lấy bắp tay lính, lây người, hét vào mặt.
" Nói! Ông nội bị làm sao? "
" Cửu chủ...
Cửu chủ truy bắt bọn người bắt cóc trẻ em, bị trúng rất nhiều phát đạn...
Được đưa đến bệnh viện, đang trong tình trạng nguy cấp ạ! " người đó líu lưỡi kể hết.
Hay tin ông nội gặp chuyện, đám cưới vui vẻ bị hủy ngay tức thì, Cửu Thành Ưng sốt ruột lo cho Cửu Thiên Nhạn, khẩn trương đến bệnh viện, anh không quên mang theo Giai Kỳ, vì sợ cô ở nhà, tình hình náo loạn, cô sẽ trốn đi.
20 phút sau.
Cả hai vào đến bệnh viện, ngay phòng cấp cứu chờ đợi, Cửu Thành Ưng đi qua đi lại ở ngoài hành lang, lo sốt vó, còn cắn ngón tay, bứt rứt vô cùng.
Giai Kỳ ngồi im một chỗ, vẫn còn đang mặc váy cưới, bình tĩnh hơn Cửu Thành Ưng, chờ đợi kết quả ngoài phòng cấp cứu.
Hơn 2h đồng hồ sau, cánh cửa khép chặt kia cũng chịu mở, bác sĩ vừa ra ngoài, Cửu Thành Ưng nóng lòng đi tới tra hỏi.
" Sao rồi? Ông nội của tôi sao rồi? "
Vị bác sĩ lắc đầu, gương mặt lộ ra vẻ bất lực, chậm rãi báo cáo với Cửu Thành Ưng.
" Xin lỗi ngài, Thừa tướng!. Ngôn Tình Xuyên Không
Cửu chủ trúng tận 3 phát đạn, điều bắn vào động mạch...
Chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi! "
" Không! Không! " Cửu Thành Ưng nghe như sét đánh ngang tai, nước mắt vô lực tuông rơi, anh chẳng màn tới Giai Kỳ, chạy xộc vào trong.
Trên bàn mổ, tấm vải trắng che đi thân xác, Cửu Thành Ưng bước đi loạng choạng, nước mắt rơi đầm đìa xuống dưới, thân anh đổi kềnh lên chiếc bàn ấy, hai tay chống đỡ lấy thân, không cho khụy gối.
Những người có mặt ở đó, trông thấy liền lập tức lui ra ngay, chỉ để lại Cửu Thành Ưng đứng cạnh cái xác lạnh, hai tay anh lóng ngóng, mở tấm vải ra.
" Ông nội! " anh mím lấy môi đau khổ, nước mắt lưng tròng nhìn người thân ra đi.
Cửu Thiên Nhạn mất rồi, trên gương mặt nhợt nhạt biểu thị một sự nuối tiếc, giờ phút này Cửu Thành Ưng không kiềm được cơn đau, ôm lấy cái xác lạnh, gào thét trong tuyệt vọng.
" Ông nội!!! "
Tiếng anh nghe thật thê lương, anh khóc đến cạn nước mắt, Giai Kỳ ở ngoài cửa kính chứng kiến hết tất cả, cả người cô đứng yên đó, gương mặt chẳng có lấy một chút buồn hay vui, nhìn chòng chọc vào bên trong, cho đến khi một người lính đi lại, gọi cô, giao cho cô một lá thư.
Giai Kỳ mở nó ra đọc ngay, đây chính là tâm thư của Cửu Thiên Nhạn viết từ rất lâu, từ cái ngày ông cưu mang Giai Kỳ, sau khi cô trở về từ phòng thí nghiệm.
Bên trong là nội dung, từng ngày từng tháng, ông hối lỗi, từng sự việc ông cùng Giai Kỳ trải qua đều được ghi lại trong lá thư, như một quyển kị yếu.