Đồ của Sở Gia Kỳ được chuyển đến căn phòng của Cửu Thành Ưng ở ngay lập lập tức, nó chỉ vỏn vẹn một chiếc vali nhỏ, chẳng còn thứ, được đặt gọn vào một góc. Cả ngày Giai Kỳ chẳng quan tâm đến chuyện đồ đạc của mình, ở ngoài khu vườn nhỏ trong biệt thự quấn luyện chú chim đại bàng của cô, thỉnh thoảng cô còn tiện tay tỉa vườn tược ở đó.
Đến tối, Giai Kỳ tự mình đến phòng Cửu Thành Ưng, tự tiện đi vào, không cần gõ cửa, cũng không chào hỏi, như thể Cửu Thành Ưng là người vô hình.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chiều Hư
2. Ta Có Skill Đọc Suy Nghĩ Của Pi Sà
3. Ác Mộng Nơi Thành Cổ: Nam Chính Là Hồ Ly
4. Một Đời Dài Lâu
=====================================
Anh ngồi tồng ngồng trên giường, hướng mắt bất mãn về phía cô, hậm hực, chỉ trích.
" Sở Giai Kỳ, cô không biết gõ cửa à? "
" Đây cũng là phòng của tôi
Vào phòng của tôi việc gì phải gõ cửa "
Giai Kỳ nhàn nhạt đáp, một chút lý lẽ cũng không có cho Cửu Thành Ưng, nhìn cũng chẳng buồn nhìn, thái độ xấc xược rõ rệt trước mắt Thành Ưng.
Trong cuộc đời của một Thừa tướng, Cửu Thành Ưng không ngông cuồng với kẻ khác, thì làm gì có ai dám hỗn láo với anh như vậy, Sở Giai Kỳ chọc cho máu điên của anh lại nổi lên, chẳng ngán cô, cự cãi lại ngay.
" Cho dù chúng ta ở chung phòng nhưng cô và tôi vẫn chưa đính hôn!
Chúng ta vẫn chưa phải vợ chồng
Căn phòng này chủ sở hữu vẫn là tôi, cô phải biết phép tắc chứ! "
Tay phải của Cửu Thành Ưng siết lấy bàn tay trái đang quấn băng, ánh mắt anh rực lửa, bao nhiêu sự uy nghiêm của một Thừa tướng điều lộ ra hết, cứ như thể muốn đè áp uy phong của Sở Giai Kỳ.
Nhìn anh, thân đầy vết thương, Giai Kỳ chẳng buồn chấp nhặt với kẻ thua thảm hại dưới tay mình.
" Vậy thì sau này tôi sẽ gõ cửa! "
Cô đáp một cách nhỏ nhẹ, khiến Cửu Thành Ưng chưng hửng, Giai Kỳ thay đổi cảm xúc, nhanh đến mức anh không theo kịp, ngẩn người ra đó nhìn từng hành động tiếp theo của Gia Kỳ. Cô xoay người, lấy từ trong chiếc vali nhỏ ra những bộ đồ, rồi tự do vào phòng tắm, khóa chốt cửa, bắt đầu xả nước ở bên trong.
Gương mặt của Cửu Thành Ưng bỗng chốc đỏ bừng, không quen với việc có một cô gái ở chung với mình, còn tự tiện tắm trong phòng anh không chút ngại ngùng. Thành Ưng " chật " một tiếng, chĩa ánh nhìn cay cú đến chỗ phòng tắm, mắng thầm.
" Sở Giai Kỳ, đồ ác nữ! "
Tiếng nước chảy * róc rách * liên tục truyền ra, căn phòng yên tĩnh bị những âm thanh đó làm xáo trộn, Cửu Thành Ưng đột ngột đứng hình mất mấy giây.
Âm thanh này rất quen thuộc, cứ như anh đang nghe lại kỉ niệm, kí ức của anh lập tức quay về thời gian 4 năm về trước, khi Lâm Tâm Hạnh còn sống, cô ở trong chính căn phòng này, đêm đêm đều tắm ở trong đó, tiếng nước chảy hệt như lúc này.
" Thành Ưng, mau lấy khăn cho em!
Em lại quên rồi! "
Tiếng Tâm Hạnh âm vang, trong trí nhớ của Cửu Thành Ưng, cô lúc nào cũng thế, mỗi lần vào tắm lại quên khăn, có lúc còn quên cả đồ.
Hai người khi đó là một cặp tình nhân mặn nồng, Cửu Thành Ưng tối nào cũng đứng ở cửa phòng tắm canh chừng, nguyện làm chân sai vật cho Lâm Tâm Hạnh, có lúc anh sẽ tắm cùng cô. Tâm Hạnh chỉ việc làm một công chúa, để Cửu Thành Ưng chăm cô từ đầu tới chân, tắm xong sẽ được anh lau người, bồng cô ra ngoài.
" Thành Ưng, sấy tóc cho em đi! " cô mè nheo, nũng nịu trong trí nhớ.
Lúc nào Cửu Thành Ưng cũng cưng chiều cô, dù là hành động nhỏ nhặt nhất, từng hồi kí ức đẹp đẽ ấy ùa về, hai mắt long lanh của anh pha những giọt lệ đau thương.
Tiếng nước chảy trong kia bỗng mạnh hơn, kéo anh về thực tại, Lâm Tâm Hạnh sớm đã không còn bên cạnh anh, đôi mắt nhỏ thu lại giọt lệ hiếm hoi, anh chuyển hướng lên chiếc đồng hồ treo tường. Kim đồng hồ điểm vào 10h tối, có lẽ Giai Kỳ tắm xong sẽ ngủ ở đây cùng Cửu Thành Ưng.
Nhìn vào chiếc vali nho nhoi chỉ chứa có vài bộ quần áo, anh đoán xem ra cô sẽ ngủ chung giường với mình. Cửu Thành Ưng dị ứng cực mạnh với Giai Kỳ, không muốn chia sẻ bất cứ thứ gì với cô, ích kỷ gon hết từ mềm, gối, nệm vào một chỗ, đặt mông ngồi lên đánh dấu chủ quyền, còn khoanh hai tay trước ngực, dang rộng hai chân, bật lên chế độ đạo mạo của một Thừa tướng chờ đợi Giai Kỳ.
* Cạch *
Cánh cửa kéo lê vào trong, dáng người nhỏ nhắn bước ra, trên da thịt của Sở Giai Kỳ còn lưu lại vài giọt nước ẩm ướt.
Đôi mắt nhỏ của Cửu Thành Ưng lập tức mở to, miệng há chữ O, cứng đờ, không chớp nổi cặp mắt mình, trước mặt anh, một cô gái với thân hình nóng bỏng, khoe trọn da thịt.
Sở Giai Kỳ trên thân mặc đúng hai lớp vải mỏng manh, chiếc áo dây croptop không nâng nổi bộ ngực, cùng chiếc quần thun ngắn sát háng, cô không bận đồ lót, đồi núi căng tròn cứ thế lộ rõ viên ngọc quý giá sau lớp vải.
Nóng, cực kì nóng bỏng, khác hẳn với Sở Giai Kỳ mà Cửu Thành Ưng gặp vào buổi sáng, cô còn đang dùng khăn, lau khô mái tóc dài, mắt hổ phách vẫn nhắm.
Từng chuyển động của cô được Cửu Thành Ưng thu hết vào trong con ngươi, gương mặt tuyệt mĩ của anh đỏ ao, anh từng thấy qua rất nhiều mĩ nhân, nhưng chưa từng thấy ai táo bạo như Giai Kỳ. Phút chốc, làm anh ngượng ngùng, phải cúi mặt, dùng lời lẻ bắt bẻ cô.
" Này Sở Giai Kỳ, cô ăn mặc như vậy không thấy ngại à? "
Cửu Thành Ưng chỉ trích, không phải vì ghét Giai Kỳ, mà là vì đứng trước người đẹp, cơ thể của anh bỗng dưng lại rụt rịt.
Suy cho cùng, anh cũng là một người đàn ông thực thụ, không gần nữ sắc 4 năm nay, đương nhiên cũng có chút động tâm và ham muốn, nhưng anh luôn biết kiềm nén và áp chế thứ dục vọng đó một cách kịp thời.
Sở Giai Kỳ vờ như anh là không khí, chả buồn để tâm, cứ đứng khư khư trước mặt Cửu Thành Ưng, lau cố phần tóc ướt dở dang.
" Tôi đi ngủ phải được mặc thoải mái việc gì phải gò bó bản thân mình
Nếu anh thấy khó chịu thì đừng nhìn tôi là được! " cô đáp một cách ngạo nghễ, xoay người đưa thẳng tấm lưng ẩm ướt cùng bờ đào căng tròn vào thẳng mặt Cửu Thành Ưng.
" Cô... " Thành Ưng cứng họng, nói câu nào ác nữ trước mặt cũng cãi lại câu đó, còn toàn dùng những lời nói móc, khiến anh tức điên.
Trong mắt Sở Gia Kỳ, Cửu Thành Ưng là tên nhóc chưa chững chạc, nhiều lời và ngu ngốc, chẳng bao giờ đủ trình độ đấu lại cô. Cứ như thế, Giai Kỳ giữ suy nghĩ ấy, mặc kệ Cửu Thành Ưng nổi đóa ở phía sau, tiến thẳng đến sofa, giữ khoảng cách với anh, chẳng thèm lấy bất cứ thứ nào trên chiếc giường của anh, một thân một mình nằm xuống, xoay lưng đối diện với Cửu Thành Ưng.
" Sở Giai Kỳ... " anh gọi, nhưng cô không trả lời.
Hai mắt của Cửu Thành Ưng vẫn dán chặt vào cơ thể trước mặt, phải nói Giai Kỳ là một sát thủ tuyệt đẹp, có lẽ vì cô thường xuyên luyện tập thân thể, cho nên vòng nào vòng nấy của cô điều rất săn chắc và có nét quyến rũ. Anh nhìn xuống cặp mông căng tròn đang trướng cao chĩa thẳng vào mắt mình, bất giác lại cảm thấy khó chịu, bứt rứt ở trước ngực khiến anh phải đưa tay lên dây dây phần cổ áo.
* Ực * Cửu Thành Ưng nuốt một ngụm nước bọt, không hiểu tại sao mình lại có phản ứng này.
Rõ ràng, anh rất ghét Sở Giai Kỳ, tại sao trông thấy cô bây giờ anh lại rạo rực, có cảm giác dục vọng với cô mãnh liệt?
" Chết tiệt! "
Anh mắng thầm trong miệng, tự trấn tinh thần, đập đi suy nghĩ lệch lạc, không nhìn nữa, vội vàng tháo chân giả, quay người nằm lên giường ngủ.
Suốt 1h đồng hồ, Cửu Thành Ưng không tài nào nhắm mắt được, không phải vì bị Sở Giai Kỳ thu hút, mà là vì anh không quen với việc có một người khác ở chung phòng, mũi anh khá nhạy, ngửi được mùi hương thoang thoảng từ người Giai Kỳ, không thể thích nghi, anh không nhịn được bật người ngồi dậy, nhìn sang phía Giai Kỳ.
Cô ngủ rồi, nhưng cách cô ngủ rất kỳ lạ, cứ trằn trọc mãi, xoay từ bên này sang bên khác, như đang mất ngủ.
" Sở Giai Kỳ! " Cửu Thành Ưng lại gọi.
Vẫn như thế, cô không phản ứng, xoay người qua lại liên tục, khiến Cửu Thành Ưng tò mò, với lấy chiếc nạng bên đầu giường, chậm rãi đến gần chỗ Giai Kỳ.
" Sở Giai Kỳ! " tiếng Thành Ưng the thé.
Giai Kỳ nằm trên sofa " ưm " lên một tiếng, nghe cực kì đau đớn, Cửu Thành Ưng ngồi xuống sàn, nhìn thật rõ. Cô thật sự đã ngủ rồi, nhưng gương mặt lại nhăn nhó lên, trông có vẻ như gặp ác mộng, cô xoay người, hai tay gối đầu theo mỗi cú xoay, miệng của cô còn liên tục gọi cái tên lạ.
" Kimoza... " giọng cô rưng rức, nghe không rõ ràng.
Cửu Thành Ưng cúi đầu sát vào mặt cô, cố gắng nghe, nhưng chẳng tài nào nghe được. Sở Giai Kỳ lại xoay người tiếp, ở khoảng cách gần, hai mắt Cửu Thành Ưng nhìn trực diện vào cặp ngực căng tròn kia, cứ phập phồng theo từng nhịp thở. Anh cố điều chỉnh tâm trạng, tránh chú ý những thứ dục vọng ấy, nhỏ tiếng gọi Giai Kỳ.
" Sở Giai Kỳ, cô bị làm sao vậy? "
Anh muốn đưa tay lay gọi, nhưng sực nhớ Giai Kỳ là sát thủ, sợ cô giật mình chặt mất tay anh, chỉ còn cách ngồi đó gọi tiếp.
" Sở Giai Kỳ, cô ổn không? "