☆ Chương 23: Sao tác*
* 炒作-Sao tác: hâm nóng, hâm nóng nhiệt độ. Nói kiểu không chính quy thì hơi nghiêm trọng, đơn giản là các fan đồn thổi giới thiệu thông tin gì mới, rồi nó trở nên hot thì cũng tính là 'sao tác'.
''... Hợp đồng là chỉ về cái gì?'' - Trần Oánh Oánh hỏi.
''Ký kết, trở thành người quản lý chính thức, cầm tiền mỗi tháng.'' - Trần Lương nói - ''Tiền lương cơ bản là một nghìn rưỡi, mỗi tháng dựa vào tỉ lệ fan tăng trưởng đối với mức độ hoạt động của sự việc mới để trích phần trăm, không yêu cầu quẹt thẻ, nhưng nhất thiết có chuyện thì có thể liên hệ được người.''
''...'' - Trần Oánh Oánh suy nghĩ một chút - ''Tôi chi ra tiền lương mười tháng, có thể cùng nhau ăn bữa cơm với Sun không?''
Cái giá này trái lại ước tính vẫn rất chuẩn.
Trần Lương ở một đầu kia của QQ không kinh ngạc Trần Oánh Oánh có tiền: Thời gian call video vừa nãy cũng không ngắn, ông quan sát toàn thể một chút, liền có thể xác định fan trước mặt ít nhất là một người không thiếu tiền. Nhưng mà thực ra mà nói... Fan cháy túi như vậy làm fan còn được, vào lúc ủng hộ thần tượng sẽ không keo kiệt; nhưng nếu như muốn thay đổi thành người có tính chất nửa quản lý, nói tới đa số còn không bằng một người thiếu tiền đâu, dẫu sao đối với quản lý mà nói, càng xem trọng không phải sự nhiệt tình mà là sự ràng buộc.
Trần Lương cũng không hỏi ngay Giang Hưng ở sau lưng, trực tiếp gõ chữ từ chối: ''Không được.''
Trần Oánh Oánh phân vân một chút: ''Giá cả cao một chút nữa vậy? Chỉ hạ cố ăn bữa cơm.''
''Sun không báo giá.'' - Trần Lương lạnh lùng nghiêm khắc trả lời. Sau khi trả lời xong câu này, ông cuối cùng cũng quay đầu hỏi Giang Hưng một câu - ''Cậu thiếu tiền không? Ở đây có một fan dự định xuất ra một vạn rưỡi đến hai vạn cùng cậu ăn bữa cơm.'' ( một vạn rưỡi tệ = 49.122.739,81 VND; hai vạn rưỡi tệ = 65.496.986,41VND)
"Hả?'' - Giang Hưng trước tiên ngớ ra một cái, sau đó hoàn hồn cười nói - ''Không xem là thiếu, từ chối cô ấy đi. Sau này có tiệc như vậy đều có thể từ chối thì cố gắng từ chối hết mức đi.''
Trần Lương trước đây chịu đủ đồng đội heo rồi, bây giờ phát hiện Giang Hưng đối với hình tượng và thanh danh của mình vô cùng xem trọng, hài lòng gật đầu một cái: ''Chính là suy nghĩ này, như vậy giá trị con người mới nâng lên được —— cũng càng phù hợp hình tượng của cậu.''
Tiếp theo ông quay đầu nhìn giao diện trò chuyện, Tiểu Bình Quả đầu kia rõ ràng rất thất lạc, chỉ trả lời một câu ''Hà...''
Trên thực tế, lúc này, Trần Oánh Oánh ngoại trừ thất vọng không thể mặt đối mặt nhìn thấy thần tượng, cùng thần tượng ăn bữa cơm, còn có chút không biết nói thế nào, giống với loại cảm giác càng yêu thích hơn!
Cứ giống với kiểu cảm giác tâm lý cân bằng # Được hay không được mới là tốt nhất #, # Mình không có, người khác cũng không có #, lại cân nhắc bản thân vừa nãy đã cùng Sun call video mà không ăn cơm một cái, nháy mắt liền từ cân bằng biến thành cực tốt chưa từng có!
Lúc này cô lại nghĩ tới chủ đề lúc nãy, chút tiền lương một tháng này... Không ý nghĩa gì, nhưng mà mặc kệ có tiền hay không, dù sao cô cũng phải trông nom fan group của Sun, như vậy ký một cái hợp đồng cũng không có gì không tốt?
Cô ôm tâm thái không có gì không thể hỏi: ''Nếu ký kết, ngoại trừ tiền lương còn có phúc lợi khác không?''
Ứng phó fan có tiền có cách ứng phó của fan có tiền, Trần Lương mau chóng điều chỉnh phương thức câu thông của mình: ''Biết tin tức của Sunday sớm nhất!''
Cái này có thể được!
Trần Oánh Oánh ánh mắt lóe lên một cái: ''A ha!''
''Các bạn làm tốt, cuối năm có sẽ có tiệc liên hoan công ty, Sunday trong tiệc liên hoan công ty sẽ xuất hiện cùng mọi người ăn bữa cơm.'' - Trần Lương vô cùng thuận lợi mà đem Giang Hưng dùng tới dùng lui, đơn độc cùng fan nữ ra ngoài ăn cơm, nếu như bị phóng viên giải trí chụp được, thế nào cũng không giải thích được, nhưng nếu như cùng mười mấy fan nam nữ đáng tin cùng ăn bữa cơm, phóng viên giải trí chung quy không thể viết mọi người play tập thể trên bàn ăn chứ?
Cái này tuyệt đối có thể được!
Trần Oánh Oánh cực kỳ xúc động: ''Tôi lập tức ký hợp đồng!! Không cần tiền lương!!!"
Nhưng Trần Lương khai tiền lương viết hợp đồng vốn chính là vì có sự ràng buộc, cho dù Trần Oánh Oánh thật sự không cần tiền lương, ông cũng sẽ không thật sự không phát tiền lương.
Group fan bên này coi như là tạm thời ổn định.
Trần Lương lại vội vàng đổi trang web, xem phản ứng của mọi người trên mạng đối với tin tức buổi họp báo đoàn làm phim《 Tiểu đại phu 》.
Ngoài dự đoán là vẫn đúng trong dự đoán, trên mạng, mọi người thảo luận vô cùng sôi nổi đối với buổi họp báo của《 Tiểu đại phu 》, thanh niên mạng có một nửa trở lên bày tỏ trên buổi họp báo, dáng vẻ quay dao phẫu thuật của nam chính nhìn thấy thực sự rất đẹp trai, cũng không biết luyện được bao lâu mới có thể luyện được thành thạo như vậy; mà trong đó non nửa cư dân mạng, nhất là dân mạng từng học y thì nhao nhao khịt mũi khinh bỉ, bày tỏ bộ phim này còn nói mấu chốt xác định chủ đề ở trên quan hệ bệnh nhân và bác sĩ, nhất là diện mạo cao cả, kết quả toàn bộ IQ dùng để đánh bóng giá trị thịnh hành của nam chính thì phải, không có chuyện bác sĩ khoa ngoại nào sẽ quay dao phẫu nha? Lại nói, trong thực tế, dao phẫu thuật vô cùng sắc bén, ban đầu cứ cầm lưỡi dao quay từng phút chẳng khác tự hại mình, nếu như ban đầu không cầm lưỡi dao quay mà luyện giỏi rồi lại mang lưỡi dao quay, nam chính này rốt cuộc có bao nhiều vô vị?
Sau đó, phía dưới hai phe đã bắt đầu qua lại thử thuyết phục đối phương, tỉ suất để ý tới tin tức của đoàn làm phim《 Tiểu đại phu 》một mạch tăng vọt lên, rất nhanh chóng đã lên tới top mười của bảng tìm kiếm.
Trần Lương cơ bản xem sơ qua một chút, tự cảm thấy vô cũng hài lòng.
Ông gửi một tin nhắn cho nhân viên công tác của đoàn làm phim, hỏi thăm ngoài lề chỉnh sửa PS của poster đã xử lý xong chưa.
Nhân viên thiết kế của đoàn làm phim lúc này cũng ở trên mạng, rất nhanh đã đem hình ảnh tuyên truyền của Giang Hưng chụp trước đó chuyển lại.
Trần Lương lưu những tấm hình này vào trong máy tính, lại chọn mở từng cái, chỉ thấy trong số mười tấm hình này, Giang Hưng hơn nửa là mặc một thân trang phục trên buổi họp báo trước đó, nửa khác thì ở bên ngoài khoác áo blouse trắng. Trong phần lớn những tấm hình này, trong tay Giang Hưng cũng vẫn đang xoay loang loáng như hoa, chỉ là đóa hoa ấy chẳng phải dao phẫu thuật xuất hiện ở trên buổi họp báo, mà là một cái bút máy màu bạc.
Và trong mấy tấm hình còn lại, bút máy màu bạc không thấy, đổi cái khác, một đồng tiền xu ở tay, trong đó có một tấm hình, chính là tấm hình chụp nhanh Giang Hưng ngồi ở trên ghế dựa, dùng ngón tay cái búng đồng tiền kim loại tung cao.
Bộ phim truyền hình bao gồm cảm giác trách nhiệm và cảm giác tuổi trẻ, vào lúc viết kịch bản, Vu Khắc đã thiết lập cho Dư Trì một số động tác nhỏ có thể lộ ra cá tính.
Xoay bút chính là một trong vài động tác nhỏ cuối cùng được chọn ra.
Cái động tác nhỏ này thuộc về Dư Trì, vốn là không định phơi bày ra sớm như vậy, nhưng mà sau khi ra mắt mọi người, Vu Khắc và Tôn Nhuệ không ngờ phát hiện Giang Hưng luyện cái động tác này vô cùng giỏi, đã đạt tới trình độ làm lóa mắt rồi. Nhưng mà lúc này còn có một vấn đề, chính là ánh sáng xoay bút xoay rất đẹp, kết hợp nội dung bộ phim, là có thể đem ánh mắt quần chúng hấp dẫn sang đây; nhưng mà nếu như gác bộ phim qua một bên, xoay bút loang loáng... cho dù xoay ra một bông hoa, rõ ràng tính chất câu chuyện cũng không đủ.
Mấy người ngồi xuống bàn bạc một chút, liền quyết định đem thói quen nhỏ này của Dư Trì tạm thời do xoay bút mà thành ''Xoay dao phẫu thuật'', đương nhiên suy nghĩ an toàn hơn hết, chuôi ''dao phẫu thuật'' ở hiện trường là không có trở ngại, chỉ có lưỡi dao, là đặc biệt tìm người chế tạo, là dùng vật liệu phải thể hiện ra cảm xúc và mềm dẻo của lưỡi dao, sẽ không làm người bị thương.
Hiện tại, thành quả của sự bố trí đã xuất hiện rồi.
Chủ đề có tính chất đòn bẩy.
Có điều là bây giờ còn sớm, chờ tới lúc qua cỡ hai, ba ngày, lại đem hình đã chỉnh sửa dùng để tuyên truyền, phát lên Weibo, tự nhiên liền có thể dẹp yên ''Dao phẫu thuật'' trên buổi họp báo rồi.
Trần Lương châm thuốc, trầm ngâm suy nghĩ.
Đầu năm nay, nếu không gây ra một chút chủ đề gây shock, khiến người xung quanh hưng phấn sôi nổi thảo luận một phen, ra ngoài cũng xấu hổ cùng người khác chào hỏi, nói bạn đang trong đoàn làm phim nổi tiếng.
Việc tuyên truyền hiển nhiên có một nhóm đoàn đội hậu trường đang làm việc.
Buổi họp báo khai máy bộ phim《 Tiểu đại phu 》kết thúc, quay phim cũng cứ bình thường theo lịch trình hàng ngày.
Chân chính nói tới, đây xem như là lần đầu tiên Giang Hưng quay phim thuận lợi nhất từ xưa tới giờ.
Anh đảm nhận vai chính, ở trong đoàn làm phim, từ đạo diễn tới biên kịch đều đối với anh có niềm tin mạnh mẽ, rất nhiều cảnh so với bình thường qua được coi như thuận lợi, chỉ có vào lúc diễn tình tiết quan trọng sẽ bị kẹt lại, nhưng mà diễn viên tiến hành quay phim, làm sao có thể mỗi lần đều một lượt liền qua? Diễn lại là một việc rất bình thường; mà ở bên ngoài đoàn làm phim, công ty Huy Hoàng gần đây đối với anh ra sức ủng hộ, đủ loại tài nguyên chỉ cần có thì không keo kiệt, Trần Lương cũng thực sự là một người có cách nghĩ, rất có lực hành động, trong thời gian ngắn ngủi, lường trước đủ loại đủ dạng, nắm thời gian thả trên mạng, thật thật giả giả, dù sao Giang Hưng cũng tuyệt đối không thiếu chủ đề, sau khi sao tác như thế, ngày công chiếu《 Vô Tự Kinh 》cũng lặng lẽ đến gần, có thể tưởng tượng ra, đến lúc này, tác phẩm và tin đồn, hai bên chồng lên thúc đẩy, đối với nhân khí của anh sẽ có tác dụng đẩy mạnh lên tới dạng gì.
Toàn bộ đều đang nhìn vào phương hướng phát triển rất tốt.
Nhưng mà mỗi lần quay phim một ngày kết thúc, Giang Hưng trở về nhà, lúc ở trong không gian của mình, anh thường làm nhất vẫn là mở hệ thống, nhìn lỗ đen trong không gian cộng tình nhiều hơn so với phân đoạn của kịch bản《 Tiểu đại phu 》.
Tổng cộng có mười phân đoạn, tới hiện tại đã xuất hiện tám cái lỗ đen tối om om, cũng chính là nói, anh chỉ còn lại hai phân đoạn có thể thách thức.
Tâm tình của Giang Hưng thực ra có chút suy sụp.
Từ cơ hội thách thức lần thứ nhất còn lại tới hiện tại, anh vẫn luôn cảm thấy mình chỉ kém một chút —— chỉ kém một chút, anh đã có thể thành công rồi!
Nhưng mà cái ''Thiếu chút nữa'' khiến anh thách thức đủ năm lần cũng không thành công, thậm chí đã vượt quá ''Thiếu chút nữa'' mà anh tự cảm thấy của tổng số thách thức trước đó.
Tôi rốt cuộc thiếu ở chỗ nào?
Một bước cuối cùng này làm sao bước ra?
Hay là cảm giác của mình sinh ra sai?
Thực ra mình thiếu không chỉ là một chút xíu, mà là một khoảng cách rất nhiều, rất dài ——?
Giang Hưng duỗi tay ấn vào trán.
Anh có chút khó khăn mà đem cảm xúc tồi tệ của mình kéo ra khỏi trạng thái.
Lúc này anh chợt ý thức được nguyên nhân mà không gian cộng tình không nhắc nhở anh tiến độ và thiếu sót: Vậy vẫn chỉ có thế này, người sử dụng không gian cộng tình mới biết nắm giữ cảm giác cấp bách từ đầu tới cuối, từ theo đuổi từng phương diện hoàn thiện bản thân đối với kỹ thuật diễn xuất.
Nhưng có một vấn đề ——
[ Nếu như không chống đỡ được qua bước này thì sao? ] - Giang Hưng hỏi 0021 ở trong đầu.
0021 có thể vào lúc cần thiết đọc được ý nghĩ của Giang Hưng, đương nhiên biết lời của Giang Hưng đột ngột nói ra thực sự có hàm nghĩa gì. Nó im lặng một lúc, nói: [ Ý nghĩa thật sự của hệ thống ở chỗ, bạn muốn thành công, bạn theo đuổi thành công, bạn liền sẽ thành công. Nếu như bạn không muốn, không theo đuổi, vậy thì không có người có người khác có thể thay thế bạn thành công. ]
[ Ừ ——] - Thất bại yếu thế, Giang Hưng không còn gì để nói - [ Cho nên ta hỏi mi, ta rốt cuộc thiếu một chút nào, mi nhất định sẽ không nói phải không? ]
0021 không có trả lời thẳng lời của Giang Hưng, trái lại nó nói: [ Không được thử thông qua bàng môn tà đạo đạt được gợi ý, logic tính toán của hệ thống so với nhân loại mạnh gấp nhiều lần. ]
[... ] - Giang Hưng.
[... ] - 0021.
[ Ta sai rồi, ta bây giờ liền tiếp tục nỗ lực! ] - Giang Hưng nhanh nhẹn nhận sai, tuy là không đạt được gợi ý, nhưng anh đã từ trong cảm xúc hỏng bét thoát ra, cũng coi như không chịu thiệt, liền mau chóng lần nữa nhập vào trong phân tích đối với nhân vật.
Dư Trì là một đứa trẻ sinh ra trong một gia đình giàu có, cha mẹ mất sớm.
Vào lúc cậu mới lên tiểu học, cha mẹ của cậu bị thương nghiêm trọng trong một tai nạn giao thông, ở bệnh viện cấp cứu vô hiệu mà chết đi.
Dư Trì lúc đó là cùng cha mẹ ngồi chung trong một chiếc xe, sở dĩ thương thế của cậu không nghiêm trọng, là bởi vì lúc đó, cha mẹ cậu đem cậu bao bọc bạo hộ trong ngực, nhưng từ đầu tới đuôi, cha mẹ xảy ra tai nạn xe cộ lại cấp cứu vô hiệu mà qua đời, sự kiện này rốt cuộc làm cho Dư Trì còn nhỏ tuổi lưu lại ám ảnh kiểu gì, chẳng thể tả được rõ ràng.
Nhưng từ trên kịch bản mà nói, Dư Trì một lòng một dạ học y, còn là một sinh viên tài cao của học viện y, chẳng phải một người quá khéo đưa đẩy, hay có năng lực cùng bạn bè ở chung với nhau.
Trên thực tế, cậu từ nhỏ tới lớn gần như không có bạn bè.
Cậu không thích nói chuyện, dù cho nói chuyện cũng vô cùng thẳng thắn, thường đắc tội với người khác. Nhìn có vẻ ỉu xìu, ngoại trừ duy trì thân thể khỏe mạnh, duy trì lượng vận động cần thiết cho sức khỏe học tập, thời gian còn lại đều dành cho y học.
Cũng chỉ có lúc liên quan đến y học, mới có thể khiến cậu thao thao bất tuyệt.
Nhưng thao thao bất tuyệt như vậy cũng chẳng khiến nhiều người thích.
Đối với đồng nghiệp và cấp trên mà nói, loại hành vi này càng giống như một kiểu khoe khoang và kiêu ngạo; và đối với bệnh nhân mà nói, loại hành vi này, rất ít bệnh nhân có thể hiểu, bởi vì không có kiến thức chuyên ngành, tốc độ nói của Dư Trì lại nhanh, cho nên theo tính cách bình thường, Dư Trì nói một đoạn dài, chỉ có thể đạt được vẻ mặt mù mịt và mất kiên nhẫn của bệnh nhân thôi...
Nghĩ tới đây, tim Giang Hưng bỗng nhiên hẫng một nhịp.
Anh đột nhiên ở trong gian phòng trống rỗng không có một người, nói ra: ''Bản chất dàn ý của kịch bản là gì?''
Trong không gian chỉ có 0021, nhưng 0021 biết câu nói này của Giang Hưng không phải nói với mình, cho nên nó trầm mặc không nói.
''Là cải thiện quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân, là khiến bệnh nhân và bác sĩ hiểu rõ lẫn nhau —— gốc rễ bộ phim truyền hình này tóm lại là muốn biểu đạt cái này.'' - Quả nhiên, Giang Hưng đúng là không phải nói chuyện với 0021, anh đã ngồi ngay ngắn người lại, lẩm bẩm liên tục. Anh có phần kích động, dùng ngón tay gõ nhanh không ngừng vào ghế, nói - ''Mình trước đây có chút ngu ngốc! Mình đã quá chìm đắm vào cảm giác tồn tại của nhân vật Dư Trì này rồi! Nhưng mà chỉ bản thân Dư Trì mà nói, cậu ấy, con người này thực ra chỉ là một người bình thường nỗ lực mà có chút lặng lẽ và có phần quái gở, cậu ấy đảm nhiệm vai chính ở trong bộ phim này, cậu ấy cuối cùng nhận được sự yêu mến của tất cả mọi người, đều là vì phẩm chất riêng chân chính của cậu ấy —— "
''Phẩm chất riêng chân chính của cậu ấy là gì đây? Là phẩm đức của cậu ấy đối với một bác sĩ, là sự tôn trọng của cậu ấy đối với mạng sống, là tình cảm sâu đậm của cậu ấy đồng cảm với nỗi đau của bệnh nhân, bi thiên mẫn nhân*!''
*悲天悯人-bi thiên mẫn nhân: thành ngữ Trung Quốc, thể hiện chủ nghĩa nhân đạo, lòng xót thương con người.
Giang Hưng càng nói càng kích động, anh thậm chí đứng thẳng lên, xoay tới xoay lui trong phòng: ''Uể oải mệt mỏi, trầm mặc, Dư Trì có thể thiết lập như vậy, thiết lập như vậy ban đầu chẳng hề sai, nhưng mà lý do của Dư Trì muốn làm bác sĩ, là bởi vì chấn động của cậu ấy từ nhỏ nhìn thấy cha mẹ bị thương mà không cách nào cứu chữa được, sau đó cậu ấy trở thành bác sĩ, nguyện vọng lớn nhất cũng chính là cứu bệnh nhân càng nhiều, xoa dịu càng nhiều thống khổ của càng nhiều bệnh nhân —— cho nên đương lúc Dư Trì cần đối mặt với bệnh nhân, vào lúc cậu ý thức được cá tính thế này của cậu đối diện với bệnh nhân chẳng thể cho bệnh nhân bất kỳ giúp đỡ nào —— "
Giang Hưng bỗng nhiên ngừng bước chân: ''Cậu ấy nhất định sẽ thử thay đổi!''
Giang Hưng cảm thấy mình thời khắc này tưởng chừng như hào quang tỏa tứ phía, thậm chí không phí một phần tâm tư đi chú ý 0021, lập tức mở không gian cộng tình, tiến hành một trong hai thách thức còn lại cuối cùng!
Thời gian anh ở bên trong đại khái nán lại một phút.
Sau đó anh rời khỏi không gian, trở về hiện thực.
Lần thứ hai đếm ngược số còn lại, anh lại thất bại lần nữa.
Hết chương 23./.