Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Thuần Bạch Hoàng Quan

Edit: Bongbong_nbo

Chương 57: Phiền toái

Cái đề nghị này... Nói thật ra, phạm vi ảnh hưởng thực sự rất rộng, rất ngoài dự liệu.

Cho nên lúc lời được nói ra khỏi miệng, sốt ruột nhất không phải Giang Hưng và Hà Dược sắp đối diễn với Đặng Bích, mà là Lâm Tiểu Thiện từng diễn vai Tử Quân phu nhân, cùng diễn với Giang Hưng trong bộ phim ''Khách sạn Quy Nhân''.

Chỗ này phải giải thích một chút cảnh diễn của Đặng Bích và Lâm Tiểu Thiện.

Đặng Bích ở trong phim là bạn gái của Trương Kiến Quang, trên thiết lập nhân vật, mặc dù tính cách giả vờ chua ngoa, nhưng thực ra từ đầu tới đuôi đều là thiết lập một kiểu người vợ hiền đức.

Còn Lâm Tiểu Thiện, Dương Tinh Kỳ của cô ta ban đầu là bạn gái của Ngụy Ngôn Giản, sau này Ngụy Ngôn Giản và Trương Kiến Quang có chỗ bất đồng, lúc này, bạn của Ngụy Ngôn Giản và là nhà đầu tư của công ty Trương Kiến Quang, Từ Hạo Lâm của Hà Dược đóng vai, bất ngờ đồng thời quan điểm rõ ràng phản đối Ngụy Ngôn Giản, đứng bên phía Trương Kiến Quang.

Cùng thời điểm, Dương Tinh Kỳ, bạn gái của Ngụy Ngôn Giản phát sinh mâu thuẫn với Ngụy Ngôn Giản, và dưới sự theo đuổi của Từ Hạo Lâm, trở thành bạn gái của đối phương.

Bởi vì tổng hợp ảnh hưởng của nhiều nhân tố quan trọng, trực tiếp dẫn đền Ngụy Ngôn Giản rời khỏi nhóm ba người, vào thời điểm công ty phát triển nhanh chóng, đi nước A xa xôi.

Tóm lại mà nói, nhân vật của Lâm Tiểu Thiện diễn sẽ càng cần kỹ thuật diễn, trên bước ngoặt của nội dung phim cũng càng tỏ ra hữu dụng.

Nhưng đổi một góc độ khác, Giang Oánh Oánh của Đặng Bích hiện tại đang diễn, trước khi ba người sáng lập sự nghiệp, tỉ lệ tương đối lớn, từ tổng thể mà nói, phân cảnh sẽ càng nhiều hơn một chút, hình tượng cũng càng đáng yêu và chính diện.

Tóm lại mà nói, hai nhân vật này có sự tương hỗ ưu và nhược, tùy thuộc vào nữ diễn viên đóng vai nhân vật nghĩ thế nào.

Lời của Sử Sâm vừa nói ra khỏi miệng, mới đầu cũng chỉ có Giang Hưng và Hà Dược tập trung sự chú ý, mà một diễn viên khác là Lâm Tiểu Thiện trong phút chốc bắt đầu căng thẳng, người trong phim trường đều nhìn thấy cô ta lập tức liền cúi đầu nhỏ giọng nói chuyện với người quản lý của mình, đại khái là đang thảo luận xem có thể chấp nhận sự thay đổi này hay không.

Sau khi người quản lý của Sử Sâm nói lên ý kiến của mình, cũng liền thấy đủ thì thu, không thúc giục mưu cầu hùng hổ nữa, chỉ chờ ý tứ của những diễn viên khác và đạo diễn.

Đoàn làm phim vào hồi đầu quay phim mà thay đổi diễn viên, việc thực ra rất bình thường, chỉ cần không trì hoãn cảnh quay, không gì không được.

Với lại, ít nhất người của Sử Sâm cũng không có sai chút nào, chính là biểu hiện lúc mới đầu của Dương Tinh Kỳ ở trong phim, Đặng Bích tương đối diễn ra được —— đây đều là diễn xuất theo cái sẵn có! Vậy vẫn không được thì cũng thật sự bó tay rồi!

Nhưng giai đoạn đầu có thể diễn, chờ tới giai đoạn sau của Dương Tinh Kỳ lại diễn thế nào? Mặc dù trọng điểm của bộ phim này là ba nam chính, nhưng nữ diễn viên cũng không thể thật sự không nâng lên được mặt bàn chút nào chứ?

Cao Thiên Phương nhíu mày suy nghĩ, lại không biết làm sao mà nghĩ:

Ai nói thành tựu của một người chính là do sở đoản* của người ấy quyết định? Bây giờ, thành tựu của bộ phim này cũng sắp do sở đoản của nó quyết định rồi! Trình độ kỹ thuật diễn này cách trị số trung bình kém quá nhiều, cho dù nhét thế nào cũng là vấn đề đấy!

*短板 - đoản bảng - Bảng ngắn - sở đoản: Bảng ngắn đề cập đến những thiếu sót của con người và những gì họ không giỏi. Bảng ngắn, là một từ nước ngoài, bắt nguồn từ lý thuyết thùng của nhà khoa học quản lý người Mỹ Peter: Một thùng nước có thể chứa bao nhiêu nước phụ thuộc vào bảng ngắn nhất. Về mặt đạo đức: "Dù là nhóm hay cá nhân, sẽ có một số "ván ngắn"gây cản trở. Đây được gọi là "luật của thùng gỗ" trong tâm lý học quản lý: một thùng gỗ có thể chứa bao nhiêu nước không phụ thuộc vào mức độ cao của ván gỗ cao nhất, mà tùy thuộc vào độ ngắn của tấm ván ngắn nhất. "

Mặt khác, sau khi Lâm Tiểu Thiện thảo luận cùng người quản lý, trợ lý của mình một hồi, lại gọi điện thoại về công ty, bởi vì nhỏ giọng trò chuyện, cũng không ai biết cô ta nói cái gì.

Nhưng chờ khi cô ta bỏ điện thoại xuống, cả người cô ta đã trấn định lại, còn gật đầu nhẹ một cái với trợ lý.

''Đây là tình hình gì?'' - Hà Dược đi tới bên cạnh Giang Hưng nhỏ giọng nói.

Hà Dược năm nay hai mươi bảy tuổi, đặt trong giới giải trí, cũng chính là trình độ nam thứ nhất trong phim truyền hình, nam thứ hai trong giới điện ảnh, nếu nghiêm khắc phân định lại, công ty có quyền lực hơn so với Giang Hưng, nhưng trong màn ảnh rộng, nếu như tìm người diễn nam thứ hai, người ta hơn phân nửa sẽ lựa chọn Giang Hưng.

Anh ta cùng Giang Hưng trái lại không có giao tình gì, chẳng qua trong việc thay đổi người ở trên, lập trường và lợi ích của hai người cùng thống nhất, do đó bắt chuyện rất tự nhiên.

''Khẳng định tình huống phải đổi người thôi.'' - Giang Hưng trả lời một câu.

Hà Dược đang định tiếp lời, Lâm Tiểu Thiện bên kia đến cùng đã có chủ định, để người quản lý nói với đạo diễn: ''Cao đạo diễn, diễn viên của chúng tôi không có vấn đề, cứ nghe theo sắp xếp của đoàn làm phim.''

Hà Dược: ''...''

Anh ta nhún vai nói: ''Phòng làm việc của Sử Sâm chắc chắn đã đánh tiếng với công ty của Lâm Tiểu Thiện ngày hôm qua rồi. Phân cảnh của Đặng Bích cũng nhiều, vai diễn của Lâm Tiểu Thiện trước đó chính là đảo ngược vai trò, trong thời gian ngắn, cô ta đối với nhân vật tương tự thực ra không hy vọng quá lớn...''

Thế là liền biến thành Giang Hưng và Hà Dược khá xui xẻo.

Giang Hưng cười chế giễu: ''Ời, xem ra tôi càng may hơn so với anh, cần kỹ thuật diễn là ở trong mấy cảnh kia của anh.''

Hà Dược cười cười, lòng nghĩ bụng dạ đối phương thật là tốt. Bên này của anh mặc dù cần kỹ thuật diễn, nhưng mấy cảnh diễn là sắp xếp tương đối ở phần sau, chỉ cần Đặng Bích không phải kẻ ngu, không phải quỷ lười, đến lúc đó chắc ít nhiều thông hiểu một chút.

Trái lại, mấy cảnh diễn của Giang Hưng và Đặng Bích, đều là sắp xếp ở trước cảnh của anh ta và Đặng Bích, cũng chính là nói, kỹ thuật diễn của Đặng Bích ấy, anh ta có thể chỉ bảo hay không cũng được, nhưng Giang Hưng dù sao cũng phải chỉ dạy.

Phỏng đoán này cũng chính là lý do mà Sử Sâm muốn thay người.

Nói thật, bản thân quay phim đã đủ mệt rồi, ai rảnh rồi còn cùng người mới NG liên tục, lại âm thầm dạy kỹ thuật diễn cho đối phương nữa? Cũng không phải có thiện cảm đối với cô nàng, muốn phát triển quan hệ!

Cao Thiên Phương sớm không ngạc nhiên về Sử Sâm, trái lại rất bất ngờ về Lâm Tiểu Thiện.

Song phải nói, bản thân diễn viên phải bị đổi vai diễn không có trở ngại về điểm này, quả thực khiến suy nghĩ của Cao Thiên Phương phát sinh sự thiên lệch.

Cao Thiên Phương đem một số cảnh diễn trước sau của Đặng Bích và Lâm Tiểu Thiện so sánh một chút, cảm thấy trước mắt mà nói, dùng thời gian thay thế không gian là một cách làm khá đáng tiếc, chỉ hỏi hai diễn viên khác: ''Tiểu Giang, tiểu Hà, ý của các cậu thế nào?''

Sự việc phát triển tới tình cảnh hiện tại này, hỏi ý kiến thực ra chỉ xem như là cách làm tương đối khách khí.

Dù sao Giang Hưng và Hà Dược không phải Sử Sâm, bọn họ lo phần diễn của mình, chẳng lẽ còn đi lo phần diễn của người khác?

Hai người đều không nói gì, chỉ gật gật đầu đồng ý.

Cao Thiên Phương nói: ''Vậy được thôi, tạm thời cứ quyết định như vậy.''

Nói rồi ông nhìn nhìn hai nữ diễn viên, nhất là Đặng Bích, quay đầu nói: ''Hai người các cô đổi kịch bản xuống nghiền ngẫm cảnh diễn của mình, tiểu Giang, tiểu Hà, các cậu trước tiên quay phân cảnh với Sử Sâm. Năm phút sau bắt đầu.''

Mấy vai chính chia ra đi chuẩn bị.

Giang Hưng ngồi trên ghế nhớ lại tình huống thiết lập nhân vật ban đầu của mình.

Ở trong kịch bản《 Tạm thời chưa có tên 》.

Trương Kiến Quang, Ngụy Ngôn Giản, cùng Từ Hạo Lâm, ba người là bạn đại học cùng khóa.

Ba người bọn họ ra đời không giống nhau.

Trong đó, Trương Kiến Quang sinh ra trong gia đình công nhân bình thường ở thành phố, gia cảnh chẳng xem là tốt, tiêu phí hàng ngày bình thường cũng khá tiết kiệm; Từ Hạo Lâm thì là con một trong gia đình thương nhân có tiền, vung tay hào phóng; mà Ngụy Ngôn Giản, vai diễn của Giang Hưng, gia đình của anh ta không có tiền như Từ Hạo Lâm, lại cũng không thuộc dạng phổ thông giống như Trương Kiến Quang.

Anh sinh ra đã ra nước ngoài, lúc nhỏ lưu lại ở nước A một khoảng thời gian rất lâu, mãi tới trước khi khai giảng tiểu học năm bảy tuổi mới trở về nước, và sau đến khi anh ta lên cấp ba, nghỉ hè mỗi năm đều sẽ đi nước A ở lại một khoảng thời gian.

Anh ta ở thời đại này, từ lời nói và việc làm đến tính cách, tầm mắt, đều không hoàn toàn giống với người xung quanh.

Cho nên khi Từ Hạo Lâm còn chưa chính thức ở cùng một chỗ với Trương Kiến Quang và Ngụy Ngôn Giản, Trương Kiến Quang đã vô cùng khâm phục đối với Ngụy Ngôn Giản.

Cho đến khi bọn họ rời khỏi trường học, sáng lập công ty, Từ Hạo Lâm cũng tham gia vào, giai đoạn đó, ba người cực kỳ thân nhau, Từ Hạo Lâm và Trương Kiến Quang đối với Ngụy Ngôn Giản vô cùng khâm phục.

Cảnh thứ nhất là một cảnh tượng khởi đầu rất đơn giản.

Dưới lầu dạy học của vườn trường đại học, Ngụy Ngôn Giản và Từ Hạo Lâm, một người ngồi, một người đứng, đang vừa tán phét vừa chờ Trương Kiến Quang từ một tòa lầu dạy học khác gấp gáp qua đây.

Lúc này, Từ Hạo Lâm chỉ vì ở cùng một trường, cùng tầng lớp trên cao mà quen biết Ngụy Ngôn Giản.

Gia thế của Ngụy Ngôn Giản lúc đó mà so với Từ Hạo Lâm chỉ có tiền thì vẻ vang hơn nhiều.

Nhưng ở trong một màn này, Giang Hưng đóng vai Ngụy Ngôn Giản chỉ là tùy tiện ngồi trên bậc tam cấp, ngược lại với Hà Dược đứng trên bậc tam cấp, đứng ra dáng ra hình, thật sự đứng ra mùi vị thân sĩ nho nhã lễ độ.

Sử Sâm đang đóng vai Trương Kiến Quang dưới sự ra hiệu của Đạo diễn làm ra bộ dạng thở dốc hồng hộc từ bên ngoài cảnh chạy vào trong cảnh, lúc trên đường chạy tới bên cạnh hai người, anh ta vừa nói ''Tới ——" vừa hít một hơi thật dài.

Hơi thở dồn dập kèm theo tiếng hô to, tùy tiện tìm một người qua đường, sức chú ý của đa số mọi người khẳng định chuyển thẳng qua đây, đây chính là chuyển dời trọng tâm sự chú ý.

Ngâm ủ trên con đường đóng phim tính ra mười năm, Sử Sâm đối với việc làm thế nào thao túng điểm chú ý của quần chúng, sớm đã muốn sao được vậy.

Và dĩ nhiên đây không gọi là cướp ống kính.

Thế quá thấp kém.

—— Đây gọi là bắt mắt.

''Cậu tới rồi à?'' - Giang Hưng ngồi ở trên bậc tam cấp, vào lúc Sử Sâm vừa mới nói xong một tiếng ấy, đúng lúc đổi nhịp thở, trực tiếp lên tiếng.

Anh đứng lên trên bậc tam cấp, hai tay thọc vào trong túi, cứ thế đơn giản nhảy về phía trước một cái, nhảy thẳng tới dưới bậc tam cấp!

Thần thái tự nhiên của Giang Hưng hình thành nên một loạt động tác này, một câu nói kết vừa khít làm xong một động tác làm sau đó, anh tiếp tục đọc lời thoại kịch bản: ''Vậy chúng ta liền đi thôi! Từ Hạo Lâm, hẹn gặp lại.''

Khóe mắt của Sử Sâm không tự giác mà cứ nảy lên một cái như thế.

Tự do, quả quyết —— ý tứ còn rõ ràng có chỗ không hợp nhau như vậy.

Còn tưởng là xem kịch bản đó, diễn viên này sẽ bị nhân vật thay đổi thành một loại hình quý công tử kia đấy, thường thì đắp nặn hình tượng quý công tử, mới là việc quen thuộc nhất của đối phương không phải hay sao?

Cũng có chút thú vị.

Sử Sâm thản nhiên đánh giá trong đầu, trên mặt thì vô cùng tự nhiên mà tiếp tục diễn.

—— Còn như Hà Dược đứng ở phía sau duy trì thái độ nho nhã mà mỉm cười lễ độ tiễn hai người đi, ngoại trừ động tác cần thiết để đóng phim, anh ta ngay lần gặp mặt đầu tiên, sau đó thì ngay cả một ánh nhìn nơi khóe mắt cũng lười liếc qua bên kia một cái.

Cao Thiên Phương ở bên ngoài cảnh nhìn vào.

Phân lượng của các diễn viên, bản thân diễn viên hiểu rõ.

Biểu hiện của các diễn viên, đạo diễn hiểu rõ hơn so với diễn viên.

Hiện tại, ông ngồi ở trên ghế đạo diễn, hai mắt nhìn, sau đó tin chắc ít nhất Sử Sâm và Giang Hưng không ngoài ý muốn chắc có thể chống đỡ sân khấu, tâm tình từ ngày hôm qua tới hiện tại đều không tốt cuối cùng cũng hơi sáng sủa lại.

Diễn cũng không tệ nhỉ.

Ông nhìn dáng vẻ mệt mỏi của nhân viên công tác xung quanh, không soi mói chỉ tiết nữa, thả cho qua.

Cả một buổi trưa tiếp theo đều quay phân cảnh chủ yếu của ba diễn viên nam.

Bỗng chốc thuận lợi hơn so với tối ngày hôm qua không biết bao nhiêu lần, Giang Hưng và Sử Sâm không cần nói, trên kỹ thuật diễn không có thiếu sót gì lớn, chỉ vào lúc hiểu kịch bản không giống với đạo diễn và biên kịch, cần làm lại, nhưng đến khi thông suốt rõ ràng, hai người cũng mau chóng có thể qua.

Còn Hà Dược, đem so với hai người trước thì kém một chút, nhưng may mà hiểu nhanh lại nghe lời, quay cảnh tay đôi của cậu ta cùng Giang Hưng và Sử Sâm, hoặc là cảnh tay đôi của cậu ta và người khác, cũng đều không có chỗ nào quá khó khăn.

Trong nháy mắt, thời gian buổi sáng thế mà đã trôi qua trong lúc quay phim, Cao Thiên Phương vào lúc mười một giờ, sớm nửa tiếng, ra hiệu kết thúc công việc, đồng thời nói: ''Hôm qua mọi người đều không sao nghỉ ngơi được, chiều hôm nay, bắt đầu quay phim muộn một chút, buổi trưa mọi người đi ngủ chút phục hồi trạng thái.''

Nói rồi liền đem quay phim vốn bắt đầu lúc hai giờ đẩy lùi thẳng thêm một tiếng rưỡi, chốt ba giờ rưỡi tập hợp lại.

Cả buổi tối hôm qua không nghỉ ngơi, mọi người của đoàn làm phim cũng không nhiều tâm tư hỏi han chắp nối quan hệ, dù sao trong phòng buffet khách sạn ở không xa, tùy tiện ăn ít đồ, rồi đều trở về phòng của mình nghỉ ngơi.

Giang Hưng cũng gần giống vậy.

Thực ra, hiện tại anh trẻ tuổi, bình thường cũng không rèn luyện sơ sài, tối hôm qua mặc dù ngủ không ngon, nhưng cũng gián đoạn ngủ mấy lần, cho dù có hơi mệt mỏi, cũng hoàn toàn chưa đến nổi ảnh hưởng đến trạng thái quay phim, muốn ngủ buổi trưa hay không đều được.

Nhưng anh...

Chỉ là không chịu nổi hệ thống có quãng thời gian quản chế tình trạng thân thể bản thân, mỗi lần anh làm việc gì không phù hợp yêu cầu đời sống khỏe mạnh, liền có phiên bản chibi của mình ''bùm'' một tiếng xuất hiện ở trước mặt, từng chút từng chút khấu trừ màu đỏ hoặc màu xanh.

Cái áp lực tâm lý này... Tóm lại không nói cũng được.

Cho nên Giang Hưng ăn cơm tối, trở về khách sạn của mình, liền nằm thẳng xuống nghỉ ngơi.

Báo thức trên di động của anh là ba giờ, cũng dặn tiểu Lưu lúc ba giờ mười phút qua gọi mình.

Nhưng có lẽ một, hai tiếng đồng hồ thì phải, khoảng chừng vào một giờ rưỡi, anh liền bị tiếng động đứt quãng đến từ ngoài cửa làm giật mình tỉnh.

Thực ra tiếng động ngoài cửa chẳng coi là vang mấy, nghe được là đang đè thấp âm thanh nói chuyện, nhưng tường của khách sạn này quả thực quá mỏng...

Giang Hưng nằm ở trên giường mấy giây, nghe thấy trợ lý của mình ở bên ngoài nói: ''Bây giờ, Giang ca còn đang ngủ, Đặng tiểu thư, không phải tôi không vào, là Giang ca muốn yên tĩnh nghỉ ngơi. Chị cũng biết, hôm qua mọi người đều chịu tội một đêm, rất mệt mỏi. Giang ca là vai chính, buổi chiều, cả một buổi chiều đều có thể đang vội diễn...''

''Tôi biết, tôi rất xin lỗi.'' - Giọng nói của Đặng Bích thành khẩn truyền tới thành khẩn như thế - ''Tôi chỉ là muốn nhờ Giang lão sư hướng dẫn tôi một chút, sẽ không chiếm dụng thời gian của Giang lão sư quá nhiều —— "

Giang Hưng từ trên giường ngồi dậy.

Anh đi rửa mặt trong phòng tắm, sau đó mở cửa phòng của mình ra, gọi trợ lý và Đặng Bích cùng vào, sau đó anh cũng không đóng cửa phòng, cứ mở rộng như thế, chỉ mời Đặng Bích ngồi lên ghế xô-pha: ''Đặng tiểu thư tìm tôi có việc?''

''Giang lão sư gọi em là tiểu Đặng thì được rồi!'' - Đặng Bích vội vàng nói, dáng vẻ của cô vô cùng thấp bé, chỉ hỏi Giang Hưng - ''Giang lão sư, em vừa mới đi xem cột thông báo của phim trường, buổi chiều có một cảnh diễn của anh với em, em muốn qua hỏi chút, Giang lão sư có điều gì có thể dạy em hay không...?''

Hết chương 57./.
Nhấn Mở Bình Luận