Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Thuần Bạch Hoàng Quan

Sau khi Lục Vân Khai tới được hai tiếng đồng hòi, đèn phòng phẫu thuật cuối cùng.

Ngay lúc cái đèn màu đỏ ấy từ sáng chuyển tối, cửa phòng phẫu thuật được mở ra từ bên trong, Lục Vân Khai đang ngồi trên ghế dựa ở hành lang không chờ nổi mà đứng lên từ chỗ ngồi.

''Bác sĩ, tình hình thế nào?'' - Lục Vân Khai hỏi.

''Không biết có gì nghiêm trọng hay không?'' - Lục Vân Khai bổ sung.

Bác sĩ đi ra liếc nhìn cậu: ''Cậu là gì của bệnh nhân?''

''Tôi là em trai.'' - Lục Vân Khai sau khi nói xong lại nghĩ một chút, chậm nữa nhịp nói tiếp - ''Em trai kết nghĩa.''

Sự mô tả này rất quái lạ, nhưng là bác sĩ cấp cứu của bệnh viện, ông đều đã thấy qua người nhà kỳ quái hơn nữa, cho nên ông đẩy mắt kính lên, rất bình tĩnh nói: ''À, tình hình bệnh nhân không tốt lắm. Bởi vì lúc rớt xuống đụng đầu, bây giờ trong đầu có máu tụ, không rõ có thể tỉnh trong thời gian ngắn không, nếu như có thể, xem tình hình khôi phục, cần phục hồi chức năng; nếu như không thể, mọi người cần chuẩn bị tâm lý.''

''Hả?'' - Lục Vân Khai.

''Chờ chút.''

''Ông vừa nói đùa gì???''

''Làm sao có thể? Tuyệt đối không thể nào! Ông nói rõ cho tôi! —— "

Cậu nói rồi đột nhiên kích động lên!

Nhưng bác sĩ đã trụ ở phòng cấp cứu lâu như vậy rồi, sớm đã biết làm thế nào tránh né những người nhà kích động này, cho nên ông nhanh chóng dịch ra mấy bước, đối diện với người chờ đợi ban đầu ở bên cạnh nhìn có vẻ còn rất bình tĩnh nói: ''Mời một người trước tiên theo tôi đi đóng viện phí, còn có nghe những việc cần lưu ý, nếu như mọi người cần nhân viên chăm sóc bây giờ cũng có thể thuê một người —— "

''Được, bác sĩ, để tôi.'' - Lục này Trần Lương cũng phát hiện trạng thái của Lục Vân Khai không thích hợp lắm, ông đưa mắt ra hiệu cho tiểu Lưu vẫn luôn đứng ở bên cạnh nhưng trước sau không có cảm giác tồn tại gì, ra hiệu đối phương ngăn Lục Vân Khai lại, bản thân cũng thuận thế đứng giữa bác sĩ cấp cứu và Lục Vân Khai, tránh cho Lục Vân Khai kích động lên làm ra việc gì.

Những biện pháp bảo đảm này thực sự là dư thừa.

Bởi vì lúc này, Giang Hưng làm xong phẫu thuật đã được đẩy ra từ trong phòng phẫu thuật, lực chú ý của Lục Vân Khai vốn tập trung trên người bác sĩ thoáng cái bị kéo đi, cậu vung tay gạt tiểu Lưu bên cạnh đang đi lên chặn cậu lại, đi nhanh mấy bước tới bên cạnh Giang Hưng đang nằm trên băng-ca, bước theo chân nhân viên y tế, đồng thời gọi từng tiếng từng tiếng: ''Giang ca? Giang ca? Giang ca?...''

Băng-ca và người đi ngang qua bác sĩ phẫu thuật và Trần Lương.

Tiểu Lưu đi tới hỏi: ''Trần ca...''

''Đuổi theo chăm sóc chút đi.'' - Trần Lương nói. Lúc ông nói không quay đầu lại, còn nhìn theo Giang Hưng ở xa và Lục Vân Khai theo bên cạnh Giang Hưng, đôi mày từ từ nhíu lại, một nếp hằn sâu từ từ xuất hiện trong đó.

——————

... Ký chủ...

... Mời ký chủ...

... Mời ký chủ trả lời...

[ Mời ký chủ trả lời. ]

[ Mời ký chủ trả lời. ]

[ Mời ký chủ trả lời. ]

[ Ưm... ]

[ Tỉnh rồi? ] - 0021 tự động chuyển đổi giữa trí tuệ nhân tạo và hình thức trò chuyện.

[ Ừm, tỉnh rồi, ta nhớ ta rơi từ trên dây cáp xuống... ] - Giang Hưng vừa nhớ lại vừa nói.

[ Ưm... ] - 0021 cũng mở đầu một tiếng 'ưm' giống như Giang Hưng.

[ Sao thế? ] - Giang Hưng hỏi.

[ Không sao cả, đang cảm khái bạn tiến vào chủ đề nhanh quá. ] - 0021 bình tĩnh nói - [ tình tiết thông thường trong tiểu thuyết, chỗ này không phải sẽ có mất ký ức ngắn ngủi hay sao? Sau đó bị kích thích nhớ lại, ký chủ còn phải nhân đó sụp đổ một chút nữa. ]

[ Ta không có sụp đổ thật là khiến mi thất vọng rồi... ] - Giang Hưng nói.

0021 nghiêm túc nghĩ một chút: [ Không, tôi không thất vọng. ]

[ Hả... ]



0021 bỗng nhiên rất nghiêm túc nói: [ Tôi chỉ là cảm thấy, ký chủ của mình quả nhiên có đủ tố chất đạt đến đỉnh cao, tôi sẽ sát cánh bên bạn, nhìn bạn xưng vương. ]

Giang Hưng hơi sững người một chút.

Trong ngực anh vậy mà khe khẽ cảm động, đây là một loại cảm xúc trước giờ anh chưa từng cảm thụ, nhưng anh biết hình dung thế nào —— mà đại khái cảm giác và lĩnh hội về nó, tương tự cảm xúc đối với con người.

Sau đó anh liền nghe 0021 nói:

[ Máu tụ trong đầu đè dây thần kinh, xác suất dẫn đến liệt nửa người có 47.12%, xác suất dẫn đến hôn mê vĩnh viễn là 33.89%; xương bả vai vỡ nát, xác suất lưu lại tổn thương vĩnh viễn có 55.4%; xương sườn đè lên nội tạng, nhưng trước mắt đã cố định, đằng này liền bỏ qua không tính; nhiều vết thương phần mềm khác cũng không đáng kể... ]

Giang Hưng bình tĩnh một chút: [ Ta xác định còn sống? ]

0021 không trả lời câu hỏi của Giang Hưng, nó bình tĩnh tiếp tục: [ Xét thấy thương tích mà thân thể ký chủ bị động nhận được đủ để ảnh hưởng mục tiêu cuối cùng của hệ thống, hệ thống khởi động một cấp dự án, giúp ký chủ tiến hành tu sửa thân thể hoàn toàn, việc tu sữa sẽ tiêu hao 5% năng lượng hiện có của hệ thống, dự tính phục hồi thương tích quá khứ và hiện tại của ký chủ cần 4.7% năng lượng, 0.3% còn lại đem làm năng lượng bổ sung, giúp ký chủ tăng cường tố chất cơ bản của thân thể. ]

[ Bây giờ ] - 0021 nói - [ Ký chủ chuẩn bị tiếp nhận phục hồi xong chưa? ]

Giang Hưng mở to mắt.

Đầu tiên, anh nhìn thấy trần nhà màu xám và đèn trên trần nhà ngay trước tầm nhìn của mình.

Bây giờ như là buổi tối.

Đây giống như là một phòng bệnh đơn.

Xung quan rất yên tĩnh, cũng không có ai.

Điều này với bệnh viện ồn ào trong ấn tượng của anh không giống lắm.

Vậy mà bên tai anh nghe thấy chỉ có tiếng máy điều hòa và tiếng tích tích của đồng hồ.

Nhưng máy điều hòa mặc dù ở trên góc trái tầm nhìn, đồng hồ lại giấu ở đâu không biết chẳng để người ta phát hiện.

Bây giờ mấy giờ rồi?

Hơi khát, muốn uống chút nước ——

Giang Hưng khẽ động tay của mình thử xem.

Giống như lúc trước, ra lệnh cho cánh tay.

Một tay của anh đắp dưới chăn dùng lực đè lên nệm, cửa phòng bệnh đột nhiên liền bị mở ra, ánh sáng trong hành lang len lỏi kề sát chen chúc người vừa đẩy mở cửa phòng để xông vào trước, ánh sáng như vậy và người đang đứng ở cửa vừa khéo tạo thành hiệu quả ngược sáng, khiến Giang Hưng nhất thời nhìn không rõ rốt cuộc là ai tiến vào, dĩ nhiên cũng không kịp nhắm mắt tiếp tục giả vờ hôn mê.

Sau đó anh liền nghe thấy người đứng ở cửa dùng giọng nói vô cùng mừng rỡ nói: ''Giang ca! Anh tỉnh rồi?''

Giọng nói này...

Lục Vân Khai.

Giang Hưng nghĩ.

Chà, mình nên sớm đoán được, dẫu sao mỗi tối anh đều hẹn với Lục Vân Khai, hôm nay anh vào thẳng phòng phẫu thuật, không gọi cho Lục Vân Khai một tiếng liền lỡ hẹn, Lục Vân Khai nhất định sẽ tìm anh, sau đó khẳng định liền biết chuyện, rồi đối phương xuất hiện ở đây ——

Giang Hưng vậy mà không bất ngờ chút nào!

Lúc này cậu ấy đứng ở cửa đã bấm mở đèn, ba bước nhập một đi tới mép giường ngồi xuống, kích động nắm lấy tay của Giang Hưng vì muốn đỡ cơ thể dậy mà chìa ra dưới chăn, nói nhanh như súng liên thanh: ''Giang ca anh tỉnh rồi? Bây giờ cảm thấy thế nào? Nói gì đi? Biết em là ai không? Nhất định biết em là Lục Vân Khai! Em biết anh bây giờ có thể có chút choáng váng, anh nghe em nói, lúc anh đang quay phim rơi từ trên dây cáp xuống, té —— té rất nặng, vừa mới làm phẫu thuật xong, anh có thể cảm giác được có hơi khó chịu, nhưng đừng sợ, em đã hỏi bác sĩ phẫu thuật rồi, bác sĩ phẫu thuật nói phẫu thuật vô cùng thành công, tất cả khó chịu đều là tạm thời, chỉ cần phối hợp trị liệu thật tốt nhất định có hy vọng khỏi trăm phần trăm, chà, bác sĩ mà dĩ nhiên không thể nói khẳng định như vậy, phải chừa cho mình chỗ lách! Cho nên ông ấy nói là tình huống lạc quan cần điều dưỡng thật tốt đến mức độ có thể khôi phục không tì vết! Cho nên chúng ta hoàn toàn không cần lo lắng!''

Lục Vân Khai nói một hơi, giữa chừng không cần nghỉ lấy hơi!

Hơn nữa giữa chừng đang nói chuyện, hay tai của cậu vẫn luôn nắm hai tay của Giang Hưng rất chặt, đôi mắt của cậu vẫn luôn nhìn thẳng vào hai mắt của Giang Hưng, cho dù là từ trên thân thể, hay là từ trên tinh thần, Lục Vân Khai đều giống như muốn đem toàn bộ sức mạnh trong thân thể tràn trề sức khỏe của mình truyền hết cho Giang Hưng, một chút cũng không lưu lại.

Cứ giống như đối thoại như vậy của 0021 lúc nãy.

Giang Hưng cảm thấy chỗ nào đó trong trái tim mình bị người ta nhẹ nhàng khẩy một cái thế đó.

Anh ngắm Lục Vân Khai, xác định tâm trạng giờ đây của đối phương vì mình lo lắng, vì mình khỏe tuyệt đối không có nữa phần tạp chất.

Anh dĩ nhiên rất cảm ơn, cũng rất cảm kích.

Nhưng vấn đề là ——

0021: [ Vấn đề là tình huống thực tế bây giờ của bạn mà nói, khỏe như trâu. ]

0021: [ Và vì thái độ quan tâm của cậu ấy, tôi đoán ít nhất trong một tuần tới cậu ấy sẽ tốn chí ít một phần ba thời gian mỗi ngày ở cùng bạn. ]

0021 hiếm thấy khá hứng thú: [ Cho nên trọng điểm bây giờ, liền trở thành, hai người sắp bắt đầu quyết chiết kỹ thuật diễn đỉnh cao hay sao? ]

Giang Hưng xin thề.

Trước giờ anh chưa từng nghĩ mình và Lục Vân Khai quyết đấu kỹ thuật diễn đỉnh cao, sẽ dùng phương thức hiện tại, kéo mở màn.

Dầu sao có chút buồn cười nhỉ...

Chết tiệt, không buồn cười chút nào được chưa!?

——————

Nhưng bất luận trong lòng Giang Hưng đến cùng nghĩ thế nào, thời gian vẫn trôi về trước, Lục Vân Khai qua đây chăm sóc và suy nghĩ ''Giúp Giang ca khôi phục'' cũng kiên định không đổi.

Hơn nữa không chỉ một tuần tới, cũng không chỉ một phần ba thời gian trong ngày, sau khi Giang Hưng tỉnh lại, Lục Vân Khai hầu như mỗi ngày từ tám giờ sáng tới chín giờ tối đều tới báo cáo trong phòng bệnh.

Mức độ tới tấp đó không chỉ khiến Trần Lương và Vương Quân Sơn liếc mắt, cũng đã đến mức khiến người quản lý Trương Phương từ ''Mẹ nó, đại ca anh bây giờ đã là tân khoa ảnh đế, phải chú ý ảnh hưởng không được bị chụp ảnh đó'' tới ''Thôi đi, ra vào nhiều lần như vậy khẳng định sẽ bị chụp hình đi, tôi còn chuyên tâm cầm tiền mua hình chụp thôi''.

Nhưng cho dù bên ngoài nghĩ thế nào, lần này Lục Vân Khai thực sự là không quản mặt trời nắng gắt hay là gió táp mưa sa, thời gian đều không thiếu một giây một phút, quyết tâm phải từ tám giờ sáng ngồi tới chín giờ tối!

Trong thời gian đó, cậu làm đủ trò, mới đầu Giang Hưng ''trọng thương'' không cách nào nói chuyện, Lục Vân Khai liền tự mình luyên thuyên bất tận, lảm nhảm từ sáng đến tối, nói tới sau này, cậu cũng vô thức sờ sờ tai của mình, thấp giọng nói ''Em nói quá lâu, đầu thiếu oxy, cảm thấy thậm chí hơi nghe thấy ảo giác...''

Thực ra nếu như có thể mở miệng, Giang Hưng cũng thật sự muốn phụ hòa gật đầu nói lại... Mặc dù Lục Vân Khai thực sự biết nói chuyện, hơn nữa có thể nói cả một ngày trời, chủ để vậy mà cũng không lặp lại! Nhưng thật sự nhé, cho dù là nghe trơn tru, cũng cho người nói chuyện cảm thấy mệt đến choáng, hơn nữa thậm chí xuất hiện ảo thính...

Đến ngày thứ ba tỉnh lại, Giang Hưng cuối cùng nhịn không được, ''Khôi phục tốt đẹp'' mà ''Khôi phục'' năng lực nói chuyện.

Anh liền nhìn thấy mặc dù Lục Vân Khai không kích động rơi nước mắt, nhưng thật sự kích động đến mắt phát sáng.

Trong khoảnh khắc ấy, hào quang tỏa ra từ khuôn mặt cậu còn chói mắt hơn ánh sáng bên ngoài cửa sổ.



Trong phút chốc anh đột nhiên hiểu rất rõ hàm nghĩa tên của Lục Vân Khai.

Bát vân kiến nhật. ( Rẽ mây nhìn thấy mặt trời)

Lục Vân Khai.

Cuối cùng có khả năng nói chuyện, Giang Hưng phải rất vui vẻ.

Nhưng chỉ là một vài thứ nào đó ——

Chẳng hạn như nhu cầu sinh lý gì đó, xoa bóp cơ bắp gì đó, quả là càng trở nên khó chịu đựng... = =

Xét thấy bản thân thực sự thân thể khỏe mạnh hơn nứa trên thực tế có thể chạy, có thể nhảy, tuyệt đối khỏe như trâu, Giang Hưng chắc chắn không thể chịu được Lục Vân Khai giúp mình đi nhà xí và giúp mình xoa bóp từng bộ phận cơ thể.

Cho nên vào ngày ''Có thể nói chuyện'', Giang Hưng liền kiên quyết từ chối đủ loại yêu cầu hoàn toàn không hợp tình và không hợp ký của Lục Vân Khai!

Lục Vân Khai rõ ràng đối với chuyện này không hiểu.

Trong tay cậu cầm cơm canh tự mình nấu và hầm, chuẩn bị giúp Giang Hưng xoa bóp giống như mấy ngày trước.

Nhưng Giang Hưng từ đầu tới đuôi chỉ có một chữ ''Không'', cả cơm cậu mang theo đều kiên quyết từ chối!

Lục Vân Khai vô cùng khó hiểu, cậu ngồi cạnh giường ôn tồn nói với Giang Hưng: ''Vì sao? Giống như mấy ngày trước? Mấy ngày trước không làm như vậy à?''

Giang Hưng:... Lịch sử đen tối cấm nhắc.

Lục Vân Khai: ''Giang Ca sợ em mệt hay sao? Thực ra một chút vấn đề nhỏ cũng không có ha! Lúc em quay phim so với việc này còn mệt hơn, Giang ca và em quay phim giống nhau ma, Giang ca nhất định biết nhỉ! Lại nói mặc dù em mới đầu từng suy nghĩ mới nhân viên chăm sóc, nhưng em nghiêm túc cẩn thận hỏi qua rồi, những nhân viên chăm sóc này đều chẳng ra sao cả, bọn họ chỉ có lúc người nhà bệnh nhân ở đây mới sẽ chiếu cố bệnh nhân, chờ người nhà bệnh nhân đi rồi, bọn họ có thể làm biếng thế nào thì làm biếng thế đấy!''

Giang Hưng:... Chủ yếu là tôi thật sự không cần.

Lục Vân Khai lại chứng minh nói: ''Mà muốn bọn họ làm tốt, em nhất đinh phải đứng bên cạnh nhìn, tới lúc bọn họ xoa bóp cho anh, Giang ca, em dựa theo đó ở bên cạnh gì đó đều nhìn thấy đấy? Vậy không bằng em trực tiếp đến xoa bóp không phải hay sao? Lại nói em cũng xoa bóp ba ngày rồi, bây giờ lại đổi người cũng không có ý nghĩa gì nhỉ?''

Giang Hưng:... Tôi thật sự... Tôi... rốt cuộc không cách nào phản bác logic của cậu...

Trong phòng bệnh lúc này không chỉ có hai người Giang Hưng và Lục Vân Khai.

Trần Lương cũng ngồi ở bên cạnh.

Trần Lương còn ngồi bên cạnh cắn hạt dưa.

Từ lúc Giang Hưng tỉnh lại tới bây giờ, Lục Vân Khai vẫn luôn ở bên cạnh Giang Hưng trước giường bệnh của Giang Hưng, Trần Lương dĩ nhiên cũng không rảnh rỗi, là quản lý của một minh tinh, ông càng có nhiều việc quan trọng để làm.

Dĩ nhiên, thí dụ nói, nguyên nhân liên quan sự cố lần này, bồi thường của đoàn làm phim với sự cố, vấn đề hợp đồng của vai chính Giang Hưng với đoàn làm phim, v...v...

Đoàn làm phim là địa điểm đầu tiên xảy ra sự cố, người của đoạn làm phim là đối tượng chứng kiến đầu tiên.

Thời gian đầu sau khi khi xảy ra chuyện, đạo diễn và chế tác phim của đoàn làm phim liền giữ gìn hiện trường, vừa gọi xe cứu thương cho Giang Hưng, vừa gọi điện thoại báo cảnh sát để cảnh sát qua khảo sát sự cố.

Sau đó Gang Hưng được xe cứu thương đi trước một bước, trong ngày thứ hai, đoàn làm phim nhận được phản hồi của cảnh sát, cũng vừa khéo qua thăm tình hình của Giang Hưng đồng thời nói tin tức cho Trần Lương.

Kết quả giám định của cảnh sát bên kia là, đã loại trừ khả năng người khác động tay chân, nguyên nhân chủ yếu ở trên phương diện vấn đề của thiết bị cũ và sử dụng quá độ.

Cái này đương nhiên chính là toàn bộ trách nhiệm của đoàn làm phim rồi.

May mà bởi vì phim kiếm hiệp, cảnh đánh võ từ đầu tới đuôi đều xuyên suốt toàn bộ quá trình, cho nên lúc đoàn làm phim ký hợp đồng đều thêm một phần bảo hiểm thân thể cho mỗi nghệ sĩ, hiện tại vấn đề bồi thường chính là bên đoàn làm phim một phần, bên công ty bảo hiểm một phần.

Còn vấn đề vai chính, thấy rằng thương tích Giang Hưng thực sự nghiêm trọng, e rằng khó mà trong thời gian ngắn tiếp tục thực hiện chức vụ diễn viên của mình, cho nên hai bên giữ nguyên tắc giao lưu trung thực, sau khi hiệp thương hữu nghị, do một bên diễn viên chủ động bỏ hợp đồng, rút khỏi đoàn làm phim —— không sai, lần này là Trần Lương chủ động đề cập.

Và đồng dạng đề cao nguyên tắc trao đổi trung thực, sau khi diễn viên chủ động loại trừ khó khăn vì đoàn làm phim, đoàn làm phim cũng chủ động nghĩ tới chỗ khó của diễn viên, có đi có lại và tin tưởng lẫn nhau đã trả viện phí cho diễn viên lần thứ hai và cộng thêm phí tổn thương dó làm việc.

Ký hợp đồng xong, sau khi nhìn thấy khoản tiền này được chuyển vào tài khoản Giang Hưng ngay tại chỗ, trong lòng Trần Lương nhìn chung là xuôi xuôi một chút.

Sau đó ông liền xuất hiện trong phòng bệnh của Giang Hưng.

Dẫu sao tận đến thời khắc này, dưới tay ông cũng có và chỉ có một vương bài Giang Hưng như vậy mà thôi.

Còn những nghệ sĩ khác treo dưới tên ông, Trần Lương nói thật, đã không nhìn thấy hạt giống nào tốt lắm, cũng thật sự chẳng muốn hao tâm tổn trí đào tạo thần tượng khóa ba năm, năm năm gì đó.

Dĩ nhiên lúc Giang Hưng xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, Trần Lương có khoảnh khắc từng nghĩ như vậy, rất nghiêm túc mà nghĩ mình đem tất cả trứng gà đặt vào trong một cái giỏ rốt cuộc thật sự là lựa chọn chính xác hay không.

Nhưng ông nhanh chóng tỉnh lại: Không phải mình đem tất cả trứng gà đặt vào trong một cái giỏ, mà là ông từ những cái giỏ xung quanh tìm ra một cái trứng ngỗng có thật sự có thể nở ra thiên nga.

Hiện tại ông muốn lại không phải tiền.

Ông muốn là nâng một ngôi sao lớn thiên hoàng, sau đó đem ngôi sao lớn này quăng vào mặt Vạn Bảo.

Như vậy sai lầm của ông, không phải là ở sự xem trọng đối với Giang Hưng, mà là đối với Giang Hưng chưa đủ xem trọng!

Lần sau quay cảnh đánh võ, cảnh cháy nổ, nói chung tất cả cảnh có nguy hiểm, xem ra không thể chỉ dựa vào đoàn làm phim được.

Trần Lương âm thầm cân nhắc.

Phải tìm chuyên gia tiến hành thăm dò hiện trường đặc biệt!

Còn có vệ sĩ! Lúc này nói sớm cũng không sớm rồi, mấy minh tinh không nhỏ đều ngang nhiên mang theo vệ sĩ ra ra vào vào, không lý nào Giang Hưng không thể mang, phải không?

Ông vừa nghĩ, vừa không bỏ lỡ mọi việc, nghe từ tới đuôi luận văn tiêu đề là《 Tầm quan trọng của việc em tự mình xoa bóp cho Giang ca 》của Lục Vân Khai trình bày từ mặt trái tới mặt phải, bởi vì vấn đề chủ yếu đã nghĩ thông, thêm nữa sự khôi phục của Giang Hưng thực sự tốt, trong lòng Trần Lương liền có chút thả lỏng, có chút muốn đùa giỡn.

Ông vừa phun vỏ hạt dưa, vừa đột nhiên xen vào nói: ''Thực ra nếu tôi nói, cậu cũng gần như nên tìm bạn gái rồi.''

Ánh mắt của Giang Hưng và Lục Vân Khai QQ chuyển tới người Trần Lương!

Trần Lương bình tĩnh: ''Cậu xem, cậu không có người thân ruột thịt, thật sự có gì xảy ra không có một người để ký tên phẫu thuật.''

Ông nói tới đây ngừng một lúc, liếc Lục Vân Khai.

Lục Vân Khai nhíu đôi lông mày lại.

Trần Lương tiếp tục bình tĩnh: ''Cậu âm thầm có bạn gái, nếu như cảm thấy cảm giác đúng, không vấn đề gì, thì trực tiếp lĩnh giấy chứng nhận kết hôn.''

Khóe môi Lục Vân Khai mím chặt.



Trần Lương: ''...''

Trần Lương: Trạng thái lộ hết ra ngoài như vậy, liếc mắt đã để người ta nhìn thấu, OK thật sao? Chủ yếu là EQ thấp này, rốt cuộc là làm sao đoạt được ngôi vị ảnh đế quốc tế...

Trần Lương: Mà nghệ sĩ của mình vậy mà không đoạt được, haizzz.

Trần Lương lại bình tĩnh: ''Như vậy sau này có chuyện gì, liền có một người hợp tình hợp lý ký tên cho cậu, chăm sóc cậu, không phải rất tốt?''

Giang Hưng: ''...''

Giang Hưng nhìn Trần Lương: Anh đang dẫn dụ gì?

Giang Hưng nhìn Lục Vân Khai: Nói nữa, cậu lại đang suy nghĩ cái gì...

Lúc này đột nhiên tiếng điện thoại phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng bệnh mấy giây.

Trần Lương phát hiện là tiếng chuông điện thoại của mình, liền đứng lên nói: ''Ngại quá, tôi đi nhận điện thoại.''

Ông cũng không đi xa, chỉ đi tới trên ban công của phòng bệnh đơn, nhận điện thoại lạ không hiển thị tên, nói: ''Xin chào, đây là Trần Lương của giải trí Huy Hoàng.''

''Tôi nghe nói tình trạng khôi phục của Giang Hưng, nghệ sĩ dưới tay ông rất tốt?''

Trần Lương ngẩn ra một chút: ''Phải.''

''Vậy tôi nghe nói trạng thái của cậu ấy trước đó rất nghiêm trọng, chính là bước ngoặt sống chết?'' - Người kia lại nói.

Trần Lương lại trả lời: ''Phải, đằng đó là?''

Người kia không trả lời câu hỏi của Trần Lương, cho nên sau khi Trần Lương khẳng định câu hỏi của hắn, hắn liền hoan hô nói: ''Quá tốt rồi! Nghe thấy anh nói như vậy tôi liền yên tâm rồi!''

Trần Lương: ''...''

Trần Lương: ''Đồ điên!''

Ông tức khí cúp luôn điện thoại, lúc từ ban công trở về phòng bệnh, nhìn sắc mặt không tốt lắm.

Giang Hưng chú ý tới sắc mặt của Trần Lương, anh thuận miệng hỏi một câu: ''Sao thế?''

Trần Lương nhíu mày nói: ''Không sao, không biết bệnh viện nào tìm ra được số điện thoại của tôi, đây không phải trọng điểm...''

''Đúng đúng đúng, đây không phải trọng điểm!''

''Trọng điểm là —— "

Trần Lương ý thức được mình chỉ nói một câu.

Như vậy một câu khác? Nhất là cái giọng nói đó nghe sao có vẻ lạ lại quen như thế, cứ giống như giọng nói ông đã vừa nghe như vậy ——

Ông ngoảnh đầu nhìn về hướng giọng nói.

Liền nhìn thấy một người đàn ông trung niên với mái tóc xoăn và bộ trang phục không chính thống với khuôn mặt rất nghiêm túc đang lao đến giường bệnh của Jiang Xing.

Chỉ thấy ông ta nắm lấy bàn tay không còn nguyên vẹn của Giang Hưng bằng động tác chính xác và nhanh nhẹn, sau một hồi quan sát trên trên dưới dưới Giang Hưng như đang quan sát chọn lựa ngựa giống, phát âm ngôn ngữ rõ ràng chính xác nói: ''Nghe nói cậu sắp chết lại khôi phục tốt đẹp, chớp mắt vài hôm nữa lại nhảy nhót, tôi cũng hài lòng vui vẻ rồi!''

''Ôi trời ơi! Nếu như cậu rơi năm ngoái, tôi có thể tiêu diệt Từ Trung Kỳ năm nay rồi!''

''Haizz, Từ Trung Kỳ và Lục Vân Khai gì đó! Cậu nghe tôi đi, tôi thích đem bọn họ dưới đất chà mấy lần rồi lại mấy lần!''

Giang Hưng: ''...''

Lục Vân Khai: ''...''

Trần Lương: ''...''

Ba người: Tên bệnh xà tinh*...

*蛇精病 - Bệnh xà tinh: một ngôn ngữ trên Internet, có nghĩa là " ". Giọng điệu hơn là "điên rồ", không có ác ý mạnh mẽ như vậy.

Hết chương 78./.
Nhấn Mở Bình Luận