“Đất nước chúng ta cần bắt tăng thuế nhà giàu, miễn thuế cho nhà nghèo chúng ta, chúng ta như thế này mà thuế cũng phải nộp…..”
Bạch Hán Kỳ đang nói cao hứng, đột nhiên thấy Bạch Lạc Nhân đang quẹo vào ngõ, vội vàng kết thúc cuộc nói chuyện,”Ôi trời, nói những thứ này cũng không có gì cần thiết, dù sao cũng là chính sách quốc gia sẽ không nghiêng về phía người nghèo đâu. Tôi về nhà ăn cơm, mọi người tiếp tục trò chuyện…….”
Bạch Hán Kỳ chạy chậm đến bên cạnh Bạch Lạc Nhân,” Con trai, đi học về muộn như thế này hả? Hôm nay học có mệt không? Để ba cầm cặp sách cho.”
Trên mặt của Bạch Lạc Nhân lộ ra một nụ cười nhẹ hiếm có,” Không mệt, cơm chín chưa ạ?”
“Sớm đã chín, chỉ chờ con về rồi ăn.”
Bạch Lạc Nhân đem cặp sách ném vào trong phòng, chạy thẳng đến phòng bếp, vừa mới vén rèm cửa lên đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức.
“Đồ ăn hôm nay không phải ba làm đúng không?” Bạch Lạc Nhân quay sang Bạch Hán Kỳ hỏi.
Bạch Hán Kỳ xấu hổ cười,”Không phải ba làm, là thím Trâu của con bưng qua cho đó.”
“Thím Trâu?” Vẻ mặt Bạch Lạc Nhân buồn bực,” Thím Trâu là người nào?”
“Thì là…..Tiểu Trâu bán điểm tâm đó, thím Trâu con đó, mỗi ngày con đều ăn tào phớ cô ấy làm lại còn không biết cô ấy họ Trâu hả?”
“À ~~” Bạch Lạc Nhân kéo âm cuối rất dài, giọng nói cũng thay đổi một chút,”Quanh năm suốt tháng ăn bữa sáng của nhà cô ấy, bây giờ cơm tối cũng ăn. Hay là ba trực tiếp cưới cô ấy về đi, sau này tiền mua đồ ăn sáng cũng tiết kiệm không ít.”
” Nói bậy bạ gì đó!” Bạch Hán Kỳ dùng đôi đũa gõ đầu Bạch Lạc Nhân một cái,”Cô ấy với người kia còn ở với nhau đó.”
“Quanh năm suốt tháng không thấy bóng dáng, ở hay không ở thì có gì khác nhau?”
“Người ta ở ngoài làm ăn, làm sao mà hai vợ chồng cùng bán điểm tâm được hả!”
Bạch Lạc Nhân khẽ cười một tiếng,”Làm ăn, hay là cưới một cô vợ trẻ hả?”
“À này…..” Bạch Hán Kỳ nháy mắt với Bạch Lạc Nhân,”Bà con đến, mau ăn cơm đi…..”
Ngày hôm nay bà nội Bạch Lạc Nhân áo choàng ngắn màu xanh nước biển, cổ áo là họa tiết ren. Bạch Lạc Nhân liếc mắt một cái, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, phụt một cái bật cười một tiếng.
Bà nội Bạch nhìn thấy Bạch Lạc Nhân cười, bản thân cũng nheo mắt lại cười theo,”Hôm nay con rùa lớn nhà tôi thật vui vẻ.”
Bạch Hán Kỳ dừng đũa lại,”Mẹ à, đó là cháu trai lớn của mẹ, Cháu! không phải là con rùa.”
( [sūn]=cháu, [guī]= rùa.)
“Ừ, đúng, cháu rùa!”
Bạch Lạc Nhân mồ hôi chảy điên cuồng…………
Ông nội Bạch ở bên cạnh cười đến suýt bị sặc, nước bọt bắn đầy bàn. Bạch Lạc Nhân vội vàng đi lấy giấy vệ sinh, đem tất cả nước dãi trên mặt ông nội Bạch lau sạch rồi lại đeo một cái yếm cho ông, bữa cơm này mới chính thức bắt đầu ăn.
Cả nhà đang ăn vui vẻ, điện thoại di động của Bạch Hán Kỳ đột nhiên vang lên, không ai có thể dự đoán được điều đó. Vừa mới nghe điện thoại một lúc, Bạch Hán Kỳ lại đem điện thoại di động đưa cho Bạch Lạc Nhân.
“Tìm con đó, một cô gái gọi tới.”
Bạch Lạc Nhân nhận lấy điện thoại, vẻ mặt buồn bực đi ra khỏi phòng bếp. Ai lại có thể hỏi thăm số điện thoại của ba cậu? Ngay cả chính cậu cũng nhớ không rõ lắm.
Bạch Lạc Nhân vừa mới ra khỏi phòng bếp, cổ của bà nội Bạch liền dài ra, mắt nheo nheo như tên trộm nhìn ra ngoài, nhỏ giọng quay sang Bạch Hán Kỳ hỏi,”Người yêu?”
“Cái gì mà người yêu? Nó vẫn còn bé làm gì đã có người yêu!” Bạch Hán Kỳ gắp miếng cá cho bà nội Bạch,”Ăn cơm đi mẹ.”
“Hừ… dù sao trước khi chết, mẹ cũng phải thấy ‘mộ’ ( cháu trai) của ta kết hôn.” ( [dūn]=mộ, [sūn]= cháu trai)
Bạch Hán Kỳ thuận miệng đáp lại một câu,”Mẹ còn sống được bao lâu đâu !”
“Nói cái gì thế hả?” Bà nội Bạch đập vào lưng của Bạch Hán Kỳ một cái.
Bạch Hán Kỳ cười cười,”Còn sợ con nói mấy câu không hay ho, là ai suốt ngày gọi con là cháu trai hả?”
“…..”
….
“A-lô?”
Đầu kia điện thoại di động truyền đến tiếng khóc thút thít, Bạch Lạc Nhân còn chưa mở miệng hỏi, cũng biết đối phương là ai. Lúc đầu cố gắng trấn tĩnh lại, đột nhiên nghe thấy tiếng khóc này lập tức rối loạn, trực giác nói cho cậu biết phải lập tức cúp máy.
“Đừng cúp.”
Đối phương tựa hồ đã đoán được suy nghĩ trong lòng của Bạch Lạc Nhân, ngừng khóc lóc, giọng điệu cũng cứng rắn hơn,”Nếu như cậu cúp, tôi lập tức về nước tìm cậu, không nói đùa.”
Bạch Lạc Nhân bình tĩnh một chút, thờ ơ hỏi,”Chuyện gì?”
“Vì sao tôi viết thư cho cậu, đến bây giờ cậu cũng không thèm nhìn? Tôi gửi thư cho cậu, cậu cũng không thèm trả lời? Tôi một mình ở nước ngoài, không có ai quen biết, là lúc cần cậu bên cạnh giúp đỡ, làm sao cậu có thể ác như vậy?……”
“Làm sao cậu biết tôi không đọc?”
“Tôi biết, tôi đều biết.” Bên kia đầu dây lại khóc thút thít.
Bạch Lạc Nhân nắm chặt điện thoại di động,”Vậy cậu cũng nên biết, tôi là người vô cùng quyết đoán như vậy, chia tay chính là chia tay.”
Đầu dây bên kia trầm mặc một lát, yếu ớt nói,”Đọc toàn bộ thư của tôi viết cho cậu, bức nào cũng phải đọc, nếu không ngày nào tôi cũng gọi điện thoại cho ba cậu, đến khi ông ấy chán ngấy mới thôi.”
“Không được……… Thạch Tuệ…..” Bạch Lạc Nhân nổi đóa,”Trước đây sao tôi lại không phát hiện ra cậu vô lý như vậy?”
“Đều tại cậu ép tôi!”
Bạch Lạc Nhân còn muốn nói điều gì đó, đối phương đã cúp máy.
“Con trai? Con trai? cầm hai chai bia vào đây.”
Bạch Lạc Nhân đút điện thoại vào bao da, cầm theo hai chai bia vào phòng. Tiếp theo, đồ ăn cũng không thấy ngon miệng, vì không muốn cho ông bà nội nhìn thấy, Bạch Lạc Nhân không thể làm gì khác hơn là kiên trì cầm bát cơm cố nuốt.
Trước khi ngủ, Bạch Lạc Nhân mở máy vi tính lên, ấn vào hòm thư, nhìn 28 bức thư chưa đọc, liền ngây người ra, rất lâu sau mới đem chuột di chuyển qua.
Thằng ngu……trong lòng Bạch Lạc Nhân thầm mắng bản thân một câu.
Để đơn giản, cũng vì giảm bớt chấn động trong lòng, Bạch Lạc Nhân trực tiếp mở lá thư thứ 28.
“Tôi biết cậu sẽ đọc lá thư này đầu tiên, vì đề phòng cậu lười biếng, tôi viết nội dung chính ở bức thư số 6.”
Bạch Lạc Nhân lại mở bức thư thứ sáu ra.
“Tang tang!…… Quả thực cậu bắt đầu đọc từ bức cuối cùng, nhưng bức này không có điều tôi muốn nói, nếu như cậu không cam lòng, cậu có thể mở bức thứ 10.”
Bạch Lạc Nhân chịu nhịn nóng nảy mở bức thư thứ 10, cơ bản nội dung giống nhau, mục đích đều là bắt Bạch Lạc Nhân mở một bức thư khác.
Cứ như thế, đến khi chỉ còn hai lá thư chưa đọc, Bạch Lạc Nhân không còn để tâm đến nội dung của lá thư nữa. Cậu ta không có tâm trạng tiếp tục chơi cái trò chơi ngớ ngẩn này, trực tiếp mở một trong hi lá thư đó.
“Ha ha….Không có chút nhẫn lại nào? Tôi muốn cậu mở cái khác cơ, cậu đọc được cái này tức là cậu vẫn chưa đọc được nó.”
Cái tay đáng kinh này…… Bạch Lạc Nhân mở lá thư cuối cùng.
“Nếu như tất cả lá thứ vừa rồi đều được mở ra xem hết rồi, chứng minh trong lòng cậu thật sự không có tôi. Chúng ta, thực sự đã chấm dứt hay sao?”
Trong lòng Bạch Lạc Nhân phiền muộn và bực bội vào giờ khắc này đều biến mất, chỉ còn lại trống trải bất đắc dĩ. Tảng đá sâu trong lòng cậu bị cạy ra, bên trong là đẳng cấp xã hội, chậm rãi ở trong lòng cậu mọc rễ nẩy mầm.
Thạch Tuệ là con gái cán bộ, mua một bộ quần áo cũng hơn mười nghìn tệ, ăn một bữa bằng hai tháng tiền đồ ăn nhà cậu phải ăn rè. Trước đây cậu ta chưa bao giờ cảm thấy như vậy, đến khi Khương Viên xuất hiện lần nữa giữa cuộc sống của cậu, trần trụi mà chỉ cho cậu biết bà không thể chịu nổi hèn kém cùng với ba cậu…..
Trong lòng cậu cậu yêu thương ba cậu sâu đậm và tôn trọng, chưa bao giờ có bất kỳ khinh bỉ xem thường, cũng không cho phép người khác xem thường. Thế nhưng, cậu ta tuyệt đối sẽ không làm Bạch Hán Kỳ thứ hai.
Một ngày nào đó, khi cậu đã đứng ở đỉnh cao nhìn xuống, sẽ bắt hết những tên xấu xa này trừng trị chúng, để cho người đời thấy rõ hết bản chất xấu xa của chúng, bắt chúng nhận lấy quả báo tàn nhẫn nhất.
Buổi sáng, Cố Hải đến lớp rất sớm, được một đám nam sinh côn đồ đứng ở cửa, nhìn Cố Hải từ chân đến đầu đánh giá một lượt. Đợi cho Cố Hải đi qua, nam sinh kia kéo cánh tay Cố Hải lại.
“Tôi hỏi cậu cái này.”
Cố Hải liếc mắt một cái, nhìn cậu nam sinh với vẻ mặt không chút biểu cảm.
“Chuyện gì?”
“Qua bên kia nói, mấy lời này không thể để người khác nghe thấy được.”
Cố Hải rất kiên nhẫn đi theo.
“Tôi hỏi cậu này….” Nam sinh hà hơi nóng lên bên tai của Cố Hải nói,”Có phải cậu mới ra khỏi quân ngũ hay không? Cố tình sửa lại thẻ căn cước, đến lớp chúng tôi để lấy giả bằng cấp?”
“A——- ! ! !”
Một tiếng rống dài rung cả hành lang rất lâu sau mới hết.
….
Cố Hải đi vào phòng học, cảm giác mình giống như là trúng số, ngày hôm nay Bạch Lạc Nhân không hề đi muộn. Đường đường chính chính ngồi ở vị trí của mình, tay đè lên sách, ánh mắt nhìn đi chỗ khác.
“Thế nào? Hôm nay đi nhờ xe ai đến hả?”
Cố Hải cười cười nói nói ngồi xuống chỗ ngồi của mình.
“Ba giờ sáng tôi dậy rồi.”
Thần kinh Cố Hải nhảy lên một cái, không quen với việc Bạch Lạc Nhân thành thật nói.
“Vậy mấy giờ cậu ngủ?”
“Hai giờ năm mươi.”
“Thì ra là một đêm không ngủ hả?”
Thân thể Bạch Lạc Nhân sụp đổ, hai cánh tay để xuống bàn, nửa khuôn mặt dán vào mặt bàn. Mắt nhìn chằm chằm cái đinh trên tường, nét mặt có chút ngây ra, giống như người mất hồn vậy.
Cố Hải nhìn như thu dọn đồ đạc, kỳ thực lại luôn quan sát Bạch Lạc Nhân.
Bọng mắt thâm quầng, ánh mắt hằn lên tơ máu, xem ra thật đúng là một đêm không ngủ.
Bạch Lạc Nhân nằm nghiêng nằm ngả, cơn buồn ngủ bắt đầu xâm chiếm, cậu ta điều chỉnh tư thế một chút, để ngủ thoải mái hơn.
Kít————-
Một thanh âm chói tai vang lên làm cho Bạch Lạc Nhân tỉnh dậy, ngay sau đó bị bàn học phía sau thúc vào lưng của cậu, thúc vào rất mạnh, làm cho Bạch Lạc Nhân hít một hơi khí lạnh.
“Tôi nhặt đồ bị rơi.”
Đem thước kẻ lúc trước ném xuống nhặt lên, Cố Hải lại đem bàn học dời về.
Phía sau lưng âm ỷ đau, Bạch Lạc Nhân nhịn lại, cậu ta biết Cố Hải cố ý làm vậy, nhưng không có tâm tình tính toán với cậu ta. Đầu như được đổ bê tông, đầu Bạch Lạc Nhân vừa mới chạm vào bàn học, rất nhanh thì liền ngủ.
“Này, Tiểu Bạch.”
Cố Hải kéo dúm tóc sau đầu Bạch Lạc Nhân, chính là đem đầu của cậu kéo dậy.
“Tôi bảo này, tối hôm qua cậu không ngủ hả, có phải có chuyện gì vui hả?”
Bạch Lạc Nhân trợn đôi mắt đen lên lườm người phía sau một cái, yếu ớt nhắc nhở một câu,”Nói cho cậu biết, hôm nay tâm tình tôi vô cùng không tốt, tốt nhất cậu đừng có trêu chọc tôi.”
Cố Hải giống như là nghe không hiểu,” Tâm tình không tốt? Vui quá hóa buồn?”
Bạch Lạc Nhân nghiến răng kéo cổ áo Cố Hải, tức giận nhìn cậu ta,”Cậu không hiểu tiếng người hả?”
Hai tay tay của Cố Hải đưa lên lắc lắc, cười gian tà.
“Đúng là tôi nghe không hiểu thật.”
“Sau tiết tự học này chúng ta sẽ học bài ba, vậy nên mọi người đọc trước bài cho tôi.”
Trong lớp yên lặng lại một chút, gương mặt xinh đẹp của chủ nhiệm lớp La Hiểu Du làm tỉnh ngủ những bạn học đang gục xuống bàn, Bạch Lạc Nhân cùng Cố Hải giằng co một lát, liền buông lỏng cổ áo cậu ta ra, xoay người lại, ghé vào trên bàn tiếp tục ngủ.
“Năm phút trước đó, Bạch Lạc Nhân không dám ngủ, lo lắng Cố Hải tiếp tục đùa dai. Sau đó cảm giác không có động tĩnh gì, liền hạ lớp phòng ngự xuống tiếp tục ngủ, đang lúc cậu ta chuẩn bị muốn đi vào giấc mơ, đột nhiên cảm giác được một đôi tay đưa tới sau lưng của mình, bắt đầu kéo áo đồng phục của cậu.
“Chậc chậc…..Áo đồng phục này thủng nhiều lỗ như vậy, còn có thể mặc hay sao? Cậu không muốn vứt đi, thì cũng nên vá lại chứ? Có phải chỉ đã vá hết cho tôi rồi hay không?”
Bạch Lạc Nhân xê dịch đầu qua một bên, lại lần nữa bị đánh thức cậu ta bày ra vẻ bực bội dị thường.
“Cậu có thể đừng có lắm mồm nữa được không?”
Cố Hải bày ra vẻ mặt đắn đo,”Ngại quá, cậu ngủ tiếp đi, tôi thề không quấy rầy cậu nữa.”
Bạch Lạc Nhân xê dịch bàn lên phía trước một chút, rồi lại kéo ghế lên một chút, bảo đảm tay của Cố Hải không thể với đến mình. Sau đó, cậu ta lại lần nữa nằm xuống, bây giờ ngủ càng trở nên cảnh giác hơn.
Một phút, hai phút, ba phút…..Trong lòng Bạch Lạc Nhân đếm thời gian, tinh thần dần dần từ căng thẳng trở nên thư giãn, cơ thể và lỗ tai bắt đầu chậm rãi rũ xuống. Đột nhiên, ngón tay của Bạch Lạc Nhân giật một cái, cậu ta mở mắt ra, tất cả bình thường, vì vậy tiếp tục nhắm mắt lại.
“Đột nhiên, lại có một cánh tay bò lên lưng Bạch Lạc Nhân.
Chết tiệt!
Bạch Lạc Nhân bật dậy, mở miệng liền mắng chửi.
“Con mẹ nó, cậu có bệnh phải không hả?”
Người đứng bên cạnh, Bạch Lạc Nhân hung hăng ném ánh mắt độc ác qua, rất nhanh, liền dại ra đến ngây ngô.
Ánh mắt và tay của La Hiểu Du cùng đặt lên người Bạch Lạc Nhân, bạn học ngồi xung quanh đều nhìn qua im lặng một giây, tất cả mọi người nhìn cái người hiên ngang ngủ trong lớp, bị cô giáo gọi dậy còn quay sang mắng chửi bạn học.
“Thật xin lỗi, em tưởng là……”
Bạch Lạc Nhân không cần nhìn Cố Hải, đều biết trên mặt cậu ta bày ra vẻ mặt ‘tốt đẹp’ như thế nào.
Gương mặt La Hiểu Du cuối cùng từ sáng trong chuyển xám xịt,”Cậu đi ra đây.”
Đi ra bên ngoài, Bạch Lạc Nhân lập tức hướng La Hiểu Du giải thích.
“Cô, không phải em mắng cô, là Cố Hải.”
Vành mắt La Hiểu Du đột nhiên đỏ, “Cậu đừng có tìm lý do, trước đây khi xin chuyển bàn Cổ Hải đã nói, là bởi vì cậu ta và cậu quan hệ tốt, mới muốn chuyển đến sau bàn cậu.”
“……..”
Bạch Lạc Nhân oan uổng,”Được rồi, vừa rồi coi như em chửi cô, cô muốn xử lý em thế nào.”
Không ngờ, lời này của Bạch Lạc Nhân vừa nói ra, vậy mà La Hiểu Du liền khóc.
Bạch Lạc Nhân rất sợ nhìn phụ nữ khóc, hơn nữa từ đêm qua đến bây giờ, cậu lại liên tiếp đụng phải hai cô gái khóc lóc, trong nháy mắt vẻ lo lắng lại tăng thêm bội phần. Cậu ta bất đắc dĩ, sờ soạng túi trên người, lại không có một cái khăn tay nào, mỗi lần cần thiết cậu ta lại không mang theo.
“Cô, coi như em sai rồi, cô đừng khóc.”
Không phải nói tính tình rất cứng rắn khó ưa hay sao? Làm sao nói khóc liền khóc? Chẳng lẽ cô ta cũng thất tình?
“Được rồi, cậu đi vào đi, tôi ở lại đây khóc một chút.”
“Cô……”
“Đi vào!”
Rốt cuộc La Hiểu Du lạc giọng quát, lập tức một hàng nước mắt đua nhau chảy xuống, làm cho người ta càng nhìn càng thấy thương, đặc biệt là đàn ông, lại còn là đàn ông mới chia tay bạn gái.
Bạch Lạc Nhân không nhịn được nghĩ, nếu như Thạch Tuệ đứng ở trước mặt cậu khóc như thế, có khi nào cậu ta lại mềm lòng đồng ý quay lại?
Trở lại phòng học, Bạch Lạc Nhân làm sao có thể tránh khỏi ánh mắt ranh mãnh của Cố Hải được.
Ánh mắt này không dễ bị người phát giác, ngoài sáng là ánh mắt kiên quyết mạnh mẽ, trong tối lại cất giấu vẻ ranh mãnh gian tà.
Bạch Lạc Nhân vừa đặt mông xuống, giọng nói phía sau lại vang lên.
“Không phải tôi nói rồi hay sao? Tôi sẽ không quấy rầy cậu nữa, cậu mở miệng lại chửi tôi, cậu nói xem, có phải cậu rất ngốc hay không?”
Bạch Lạc Nhân mặt không thay đổi dọn dẹp sách vở trên bàn học.
“Cần cậu nói à.”
Ghế bị người ta đạp một cái, thân thể Bạch Lạc Nhân lao về phía trước, thế nhưng rất nhanh lại khôi phục thăng bằng.
Cậu ta biết, người này, giống như chó vậy. Cậu không để ý tới cậu ta, cậu ta không để ý tới cậu, cậu cho nó ăn một miếng, nó nhất định sẽ đi theo cậu cả ngày, cậu chòng nó một cái, chỉ cần nó nhìn thấy cậu sẽ cắn một cái.
Đối phó với người như thế này, chỉ có duy nhất một chiêu, cách xa cậu ta một chút.
“Chúng ta đổi chỗ đi.”
Vưu Kỳ quay đầu nhìn Bạch Lạc Nhân,”Đổi chỗ làm gì?”
“Đừng hỏi, coi như cậu giúp tôi đi.”
Vưu Kỳ gật đầu, thu thập xong sách vở đổi chỗ cho Bạch Lạc Nhân, hơn nữa không quên đem theo mấy cuộn giấy vệ sinh của cậu ta.
Bạch Lạc Nhân ngồi vào chỗ Vưu Kỳ, vừa định đem mấy cuốn sách nhét vào trong ngăn bàn, liền nhìn thấy ở trong đó đầy ắp một ngăn bàn giấy vệ sinh dùng rồi…. Vốn định ném qua cho Vưu Kỳ, nhưng vừa nghĩ bàn học phía sau là của mình, lại gắng gượng chịu đựng.
Không ai quấy rầy cuộc sống, thực sự là thoải mái.
Vưu Kỳ tuy rằng nói nhiều, nhưng mà nói nhiều cũng không sao, Bạch Lạc Nhân nghe cậu ta ở phía sau lẩm bẩm, không bao lâu liền buồn ngủ.
Mơ mơ màng màng, phịch một tiếng.
Vết thương cũ sau lưng Bạch Lạc Nhân chưa lành, lại bị bàn học thúc vào một cái.
Con mẹ nó, chuyện gì xảy ra vậy?
Bạch Lạc Nhân vừa quay đầu lại, nhìn thấy Vưu Kỳ cũng đang nhe răng nhếch miệng.
“Đừng nhìn tôi, lại người phía sau đẩy tôi, quán tính quá lớn, mới động phải cậu.”
Da đầu Bạch Lạc Nhân từng đợt nóng lên, cậu ta biết dựa vào bản lĩnh của Cố Hải, nếu như là cậu ta chuyển lên bàn đầu, Cố Hải cũng có thể đem cả dãy bàn này đẩy đến bục giảng.
Nếu như trực tiếp động chân động tay với cậu ta, thua thiệt nhất định sẽ thuộc về bản thân mình, đánh nhau là không được, bây giờ chỉ có thể dùng trí. Bạch Lạc Nhân tạm thời vứt bỏ phiền muộn trong đầu, phát động toàn bộ tế bào não trong đầu làm việc, đối phó với kẻ địch ngoan cố ranh mãnh này.
Tiết 4 là tiết tự học, Cố đại công tử lại thấy buồn chán. Cậu ta vỗ vỗ vai Vưu Kỳ, chỉ vào giấy vệ sinh trên bàn học của Vưu Kỳ,”Cho tôi một cuộn, tôi cần dùng giấy.”
Ánh mắt hờ hững của Vưu Kỳ nhìn mấy mấy bạn học xung quanh, nửa phòng học đều bị cậu ta làm cho đông lạnh.
“Xé cho cậu một chút không được hả? Muốn cả một cuộn hả? !”
“…….”
Cuối cùng, Vưu Kỳ không thể chống đỡ áp lực, nhẫn nhịn đau đớn đưa cho Cố Hải một cuộn giấy vệ sinh yêu thích của mình.
Cố Hải xé túi giấy vệ sinh, xé túi bọc cuộn giấy, tay cố ý run run, cuộn giấy bị văng ra ngoài, rơi đúng vào trên bàn của Bạch Lạc Nhân.
“Ngại quá, dùng sức hơi lớn.”
Cố Hải bước nhanh đến bên cạnh bàn của Bạch Lạc Nhân, đem cuộn giấy cầm trở về, nhưng mà, ném lên từ bên trái lúc cầm về lại đi qua bên phải, một vòng liền quấn cả Bạch Lạc Nhân và Vưu Kỳ ở bên trong.
“Ơ? Chuyện gì xảy ra vậy?” Cố Hải giả vờ không biết gì, lại cầm cuộn giấy đi qua đi lại, đi tới đi lui một vòng.
Vưu Kỳ nhìn ra chuyện bất thường, vội vàng hô ngừng,” Đừng quấn, sẽ quấn chúng tôi vào mất.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!