Quyển thứ nhất: Rung động thanh xuân.
Chương 124: Ngẫu nhiên gặp nhau trên phố. (Edit:Tiểu Phong)
* * *
Reply Mồng 1 tết..
* * *
"Cậu nói xem, bọn Đại Hải hẳn là đã được nghỉ đông nhỉ?" Lý Thước hỏi Châu Tự Hổ.
"Chắc đã sớm nghỉ rồi, cậu xem xem hôm nay cũng là bao nhiêu rồi hả?"
Lý Thước nhìn xuống tháng âm lịch, nhất thời kinh ngạc một chút,"Đã hai mươi hai rồi, chẳng mấy đã là năm cũ rồi."
"Đúng vậy, cho nên tôi nói nhất định đã nghỉ."
"Theo lý thuyết cậu ta đã nghỉ đông, hẳn là phải đến chỗ chúng ta chơi bài chứ, anh em bạn bè tụ họp một chút. Cho dù không muốn chơi thì cũng nên đến gặp mặt, đây còn không gọi một cuộc điện thoại."
Châu Tự Hổ thở dài, miễn cưỡng trả lời,"Không chừng người ta có chuyện gì bận rộn, liền quên mấy anh em chúng ta."
Lý Thước đột nhiên cười xấu xa một cái, chọc cánh tay Châu Tự Hổ,"Này, cậu nói xem, có phải cậu ta cả ngày trốn ở nhà, cùng cậu em trai bé nhỏ tranh thủ chơi đùa gì đó không?"
"Cậu xem cậu tỏ ra ngu ngốc thế nào kìa!" Châu Tự Hổ Lý Thước vỗ đầu Lý Thước một cái,"Hai thằng con trai ở cùng với nhau thì chơi cái gì?" (Chơi nhau chứ chơi gì nữa !)
Lý Thước lại vỗ trả một cái,"Lần trước hai chúng ta đi qua nhà bọn họ, hai anh em người ta có cuộc sống gia đình quá thú vị đi!"
Vừa nghe lời này, Châu Tự Hổ cũng buồn cười, giống như nhớ lại bữa ăn tình cảm tối hôm đó, vuốt cằm nói,"Thật đúng là không ổn mà."
"Ha ha ha......" Lý Thước đứng lên, kêu Châu Tự Hổ,"Đi, đi nhìn xem chút."
Châu Tự Hổ vui vẻ đắc ý đi theo.
Hai người vừa lái xe vừa trò chuyện,"Tôi rất thích nhìn Đại Hải và Nhân Tử vui vẻ một chỗ, hai người họ vô cùng buồn cười."
"Đúng đúng đúng, lần đầu thấy Đại Hải thương yêu người khác như vậy."
Hai người trò chuyện một chút liền đến nhà Cố Hải, nhấn chuông cửa, không ai trả lời, gõ cửa, không ai trả lời, gọi điện thoại cho Cố Hải, không ai trả lời...... Cuối cùng mới xuống khu bảo vệ chung cư hỏi thăm một chút, bảo vệ nói chừng mấy ngày không hề nhìn thấy chủ nhân căn hộ này.
"Không phải là đi du lịch rồi chứ?" Lý Thước nhìn Châu Tự Hổ.
Châu Tự Hổ nheo lông mày,"Đi du lịch cũng không đến mức không muốn nghe điện thoại chứ?"
Đang nghĩ ngợi, điện thoại của Cố Hải gọi tới.
"Tôi đang trong đơn vị, có chuyện gì?"
"Cậu nói xem có chuyện gì? Nghỉ thời gian dài như vậy rồi, cậu cũng không gọi một tiếng, mấy anh đây còn cho là cậu bị người ta cưỡng bức đó."
"Được rồi, vào đơn vị tìm tôi đi."
Hai người lại lái xe đi đến đơn vị.
Cố Uy Đình đứng bên bờ đập chứa nước, hai tròng mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm một thân ảnh bồng bềnh trên mặt nước, từng chút từng chút cách xa mình, rất nhanh thì vượt ra khỏi tầm mắt của của ông, chỉ còn lại những gợn nước bập bềnh.
Tôn cảnh vệ đưa ống nhòm cho Cố Uy Đình.
Cố Uy Đình đưa tay ngăn lại,"Không cần."
Tôn cảnh vệ do dự một chút, mới lên tiếng,"Hay là tôi tìm người lái thuyền qua, gọi Tiểu Hải lên đây nhé. Trời lạnh như thế này mà bơi ở đó, vạn nhất có sơ xuất gì, có đến cứu cũng khó khăn."
"Cũng không phải chỉ có một mình nó bơi! Bao nhiêu binh sĩ đều huấn luyện ở đây, làm sao lại chỉ có nó xảy ra chuyện?"
"Ngài không thể đánh đồng cậu ấy với những binh lính kia được mà!"
Cậu ta là con trai của ông mà, con trai bảo bối duy nhất của ông đó, ông thực sự tàn nhẫn vậy....... Đương nhiên, lời này Tôn cảnh vệ không dám nói ra.
Cố Uy Đình xoay ánh mắt nghiêm túc về phía Tôn cảnh vệ, trong giọng nói lộ ra vẻ uy nghiêm.
"Từ lúc nào cậu lằng nhằng như vậy hả? Nếu không thì cậu cũng xuống dưới đó đi."
Tôn cảnh vệ nhìn thấy nước kết một tầng băng mỏng, nhịn không được rùng mình một cái.
"Bây giờ tôi đứng ở đây còn thấy sợ ấy chứ, cũng bao nhiêu năm rồi không xuống nước, nếu lúc còn trẻ, bảo tôi bơi 10 km cũng không thành vấn đề."
Tôn cảnh vệ còn đang nhớ lại quá khứ huy hoàng của mình, Cố Uy Đình đã xoay người đi.
Tôn cảnh vệ vội vàng nháy mắt cho sĩ quan bên cạnh.
"Cậu mau mau phái vài người đi qua để ý một chút, Thiếu tướng nói không cần thì sẽ không cần hay sao? Thật sự mà xảy ra chuyện thì, người chết nhất định là chúng ta!"
Vào đến trong phòng, Cố Uy Đình vừa uống trà vừa hỏi,"Nó đến đây mấy ngày rồi?"
"Nghe lão Lưu nói, được một tuần rồi ạ, ban ngày đi theo binh sĩ huấn luyện, buổi tối cũng ở lại nơi đây. Bên kia đặc biệt chuẩn bị cho cậu ấy một phòng, điều kiện tuy rằng hơi thiếu một chút, nhưng so với ký túc xá tập thể vẫn tốt hơn nhiều. Đồ ăn có người làm cho, phòng ở cũng có người quét dọn, ngài có cần qua đó một chút không."
Trong trí nhớ của Cố Uy Đình, dường như mình đã rất lâu không cùng ăn tết với Cố Hải, trước kia lúc nào cũng phải ở đơn vị, chung quy thì Cố Hải đều được mẹ cậu dẫn vào doanh trại ăn tết, cùng ăn tết với bộ đội......Những đứa trẻ nhà khác đều được ba mẹ dẫn đi dạo phố mua sắm tết, Cố Hải chỉ có thể một mình chạy nhảy trên thao trường.
Chỉ chớp mắt, con trai cũng đã lớn như vậy.
Lúc Lý Thước và Châu Tự Hổ chạy đến nơi, Cố Hải bơi bơi về.
"Cố đại thiếu gia, có người tìm cậu."
Cố Hải lau mồ hôi trán, mình trần đi đến bên cạnh Lý Thước và Châu Tự Hổ.
Lý Thước và Châu Tự Hổ mỗi người mặc một chiếc áo khoác dày, bên trong tầng tầng lớp lớp giữ ấm, lúc này đứng ở bên ngoài còn phát run. Lại nhìn người kia, toàn thân mặc một chiếc quần bơi, so với mùa hè còn thoáng hơn, cứ thế lại còn cầm khăn tay lau mồ hôi nữa.
Hai người đều tự nuốt nước miếng, dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Cố Hải.
Sức lực Cố Hải cũng khỏe, tâm tình thoạt nhìn cũng không tồi, bàn tay to ấn đầu Lý Thước, giống như túm một con gà con, rất dễ dàng đem cậu ta quay một vòng.
Đến khi Lý Thước đứng vững vàng, Cố Hải hỏi,"Thế nào, nhớ tôi hả?"
Châu Tự Hổ rụt cổ, há miệng phun một hơi sương trắng.
"Vừa mới chạy qua nhà cậu, bảo vệ bảo lâu rồi không thấy cậu ở nhà."
"À, đúng, lâu rồi tôi không về đó."
Cố Hải vừa nói vừa dùng khăn mặt lau nước trên người.
"Cậu em trai bé nhỏ của cậu cũng ở đây hả?" Lý Thước trêu nói.
Động tác của Cố Hải cứng lại một chút, rất nhanh lại khôi phục bình thường.
"Sau này trước mặt tôi đừng nhắc đến tên người này."
"Yô! Mấy ngày trước không phải vẫn còn ấm áp hạnh phúc hay sao? Nhanh như vậy liền không muốn gặp người ta hả?"
Cố Hải dựng thẳng thắt lưng, nghiêm túc nói một câu,"Tôi không nói đùa."
Lý Thước còn muốn hỏi, Châu Tự Hổ chọc cậu ta một cái, sau đó vui tươi hớn hở quay sang Cố Hải nói,"Đi, đi ra ngoài tìm chỗ nào ngồi giải trí tiêu khiển chút đi."
"Ừm."
Cố Hải đang định bước theo bọn họ.
Châu Tự Hổ hắng giọng một cái,"Mà này, Đại Hải, dù thế nào đi nữa thì cậu cũng phải mặc chút quần áo đi chứ!"
Cố Hải giống như mới ý thức được, cười nói,"Các cậu chờ tôi một chút."
Nhìn bóng dáng Cố Hải rời đi, Lý Thước nhịn không được xoa xoa tay,"Tôi nhìn cậu ta cũng cảm thấy lạnh, may là tôi không phải là con trai ba cậu ấy, bằng không sớm tôi đã treo cổ rồi."
"Cố Thiếu tướng người ta cũng không sinh ra cái loại hèn nhát như cậu! Không phải là tôi xem thường cậu, tự cậu sợ mình một chút, toàn thân mềm sụt sụt, ngay cả cục xương cũng tìm không ra, còn không biết xấu hổ so sánh với người ta à."
Lý Thước dùng cùi chỏ huých một cái vào bụng Châu Tự Hổ,"Cậu cũng có hơn gì khi so với tôi đâu, gương mặt thì như đàn bà, mông còn tươi ngon mọng nước."
Có đôi khi, mối quan hệ giữa hai người còn phải phụ thuộc vào duyên phận.
Ví như Bạch Lạc Nhân một tuần lễ rồi cũng chưa từng ra khỏi nhà, đến hôm nay rốt cuộc cũng bị Thạch Tuệ kéo đi dạo phố, lại gặp phải người quen.
Lý Thước vừa mới dừng xe lại, cùng Cố Hải và Châu Tự Hổ xuống xe, liền nhìn thấy Bạch Lạc Nhân cách đó không xa.
Nói chính xác hơn là cậu ta chú ý tới Thạch Tuệ.
"Này, đó không phải là Nhân Tử hay sao?"
Châu Tự Hổ cũng nhìn thấy, quay sang Bạch Lạc Nhân huýt sáo một tiếng.
Ánh mắt Bạch Lạc Nhân chuyển sang phía Cố Hải một cách rất tự nhiên, nhưng người kia dường như chẳng hề nhìn cậu một chút, ánh mắt vẫn luôn đảo đi nơi khác. Thoạt nhìn cậu ta không có gì khác biệt, ngay cả trạng thái tinh thần cũng tốt hơn một chút, đứng ở nơi đó phong thái hiên ngang mạnh mẽ, vênh váo hung hăng, làm cho người ta không cách nào tưởng tượng cậu ta như một đứa trẻ con đang cáu kỉnh tức giận.
"Nhân Tử, giới thiệu một chút đi, cô gái xinh đẹp này là ai hả?"
Lý Thước cười đến mức híp cả mắt.
Thạch Tuệ vui vẻ nói,"Tôi là Thạch Tuệ."
"Chậc chậc...... Nhân Tử, phúc khí* không nhỏ nha!" Châu Tự Hổ vỗ vai Bạch Lạc Nhân,"Lén lút ăn mảnh không tốt đâu nha, lúc nào mời anh em ăn một bữa được không?"
Bạch Lạc Nhân tùy tiện nói một câu qua loa, ánh mắt chỉ nhìn khuôn mặt Cố Hải, Cố Hải cũng đang cười nụ cười, giống như Lý Thước và Châu Tự Hổ, đùa giỡn, trêu chọc, không đếm xỉa đến....... Mãi cho đến khi Cố Hải xoay người rời đi, Bạch Lạc Nhân cũng vẫn không nhìn ra có bất kỳ cái gì bất thường.
Lý Thước cùng mọi người đi vào casino.
Châu Tự Hổ còn đang nhìn lại, thút thít nói,"Thật con mẹ nó đẹp đi."
Lý Thước gật đầu,"Hai người đứng cùng nhau vô cùng giống vợ chồng, Đại Hải, cậu nói phải không?"
Cố Hải lạnh mặt không lên tiếng.
Châu Tự Hổ chọc Lý Thước một cái, lúc này Lý Thước nhớ tới lúc trước Cố Hải nhắc nhở không được nhắc đến tên Bạc Lạc Nhân, lập tức ngậm miệng thật chặt.
Thạch Tuệ phát hiện, ba người kia đã đi vào rất lâu rồi, Bạch Lạc Nhân còn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Cô ta tính thăm dò mà kéo tay áo của Bạch Lạc Nhân, nhỏ giọng nói,"Em thấy hơi lạnh, chúng ta tìm một chỗ ngồi nghỉ chút đi."
Lúc này Bạch Lạc Nhân mới hồi phục tinh thần.
"Quý khách, Sữa lắc của cô đây." ( milk shake)
Thạch Tuệ lễ phép nói cảm ơn.
Sau đó, vẫn không nhúc nhích, lẳng lặng nhìn Bạch Lạc Nhân ở phía đối diện. Ánh mắt Bạch Lạc Nhân vẫn luôn lơ lửng, nhìn ra phía bên đường vừa rồi, dáng vẻ Bạch Lạc Nhân vẫn không yên lòng, nhưng chẳng qua là bây giờ biểu hiện rõ ràng hơn mà thôi.
Thạch Tuệ rốt cuộc cũng chậm rãi cầm ly đồ uống lên, có chút không cam lòng uống một hớp.
Ngẩng đầu, lực chú ý của Bạch Lạc Nhân vẫn không đặt ở bên cạnh cô.
"Bạch Lạc Nhân." Thạch Tuệ nhịn không được gọi một tiếng.
Lúc này Bạch Lạc Nhân mới đem ánh mắt quay trở về.
"Anh biết không? Trước đây lúc chúng ta ở chung với nhau, mỗi lần em đều uống sữa lắc, anh cũng sẽ húp bọt cho em, bởi vì bọt rất khó hút vào."
Thạch Tuệ nói nhưng lại không gợi cho Bạch Lạc Nhân bất kỳ kỷ niệm gì, trái lại làm cho cậu ta nhớ lại cảnh tượng ăn cơm ở nhà, mỗi một lần nếm gia vị, Cố Hải cũng sẽ nếm thử trước, tám chín phần đều là mặn chát (mặn), sau đó sẽ đổ thêm nước nóng vào, đến khi vừa vặn mới mang đến cho Bạch Lạc Nhân thử. Mỗi lần luộc sủi cảo, không biết ném vào trong thùng rác bao nhiêu miếng sủi cảo sống cắn dở........
"Ý của cậu tôi làm cơm không ngon?"
"Ăn có ngon hay không, trong lòng cậu còn không rõ hay sao?"
"Tôi luộc trứng gà không ngon hả?"
"Sao cậu không hỏi xem cậu đun nước sôi uống có ngon không?"
"Cậu....."
.............
*************[Tiểu Phong gia trang]**************