Quyển thứ nhất: Rung động thanh xuân.
Chương 140: Họ Cố tôi da mặt dày. (Edit:Tiểu Phong)
* * *
Biên soạn: Ốc Tiêu.
Ưng bạn biên soạn cực luôn...
* * *
Hai người cấm dục đã ba ngày, dưa chuột nhỏ và bông cúc nhỏ, cũng đều khôi phục công năng* bình thường, cùng lúc đó kỳ nghỉ cũng tuyên bố kết thúc, cuộc sống hạnh phúc không còn, lại bắt đầu thức khuya dậy sớm như trong quân đội.
(Công năng: năng lực và công dụng)
Sáng sớm,, Cố Hải lái xe ra ngoài,, mua điểm tâm sáng xong liền trở về, Bạch Lạc Nhân vẫn còn rúc ở trong chăn.
"Tôi bảo này, bảo bối, tỉnh dậy, tỉnh dậy."
Cố Hải lấy tay vỗ vỗ mặt của Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân ừm mấy tiếng, nhưng vẫn không mở mắt nổi, mặc cho Cố Hải dỗ ngon dỗ ngọt thế nào, đầu cũng không có lực mà rũ xuống, chỉ cần Cố Hải nhẹ buông tay thì thân thể ngay lập tức gục xuống giường.
Vậy phải làm sao bây giờ? Cố Hải có chút rầu rĩ.
Nếu thực mà đem cậu ta lay qua lay lại cho tỉnh ngủ, thực sự không thể ra tay được.....
Cậu ta đang nghĩ cách gọi Bạch Lạc Nhân dậy, thì Bạch Lạc Nhân nằm bên cạnh lại ngủ, còn phát ra tiếng ngáy nhỏ nhẹ.
Trong lòng Cố Hải không khỏi chửi rủa, chế độ giáo dục cực kì độc ác, tàn phá, bóp chết tâm trạng vui vẻ, các người nhìn xem làm vợ tôi khốn khổ thể nào! Muốn nhẹ nhàng nâng Bạch Lạc Nhân dậy, đem quần áo từng cái từng cái mặc vào cho cậu, đến lúc xỏ tất cho cậu, lại bị Bạch Lạc Nhân đá một cái.
Cố Hải tức giận," Tôi mua cho cậu điểm tâm sáng, hầu hạ cậu mặc quần áo, cậu còn đá tôi hả? Thật sự nuông chiều cậu thành hư rồi!"
Nói xong câu đó, dùng đầu húc vào mắt cá chân của Bạch Lạc Nhân, Bạch Lạc Nhân trực tiếp bị đau mà tỉnh.
Khó chịu xỏ giày vào, khó chịu đánh răng rửa mặt, khó chịu ăn bữa sáng, khó chịu mà đi ra ngoài cửa.....
Hai người chạy bộ đến trường, dọc đường đi Bạch Lạc Nhân không nói một câu, vẫn luôn cúi mặt xuống.
Cố Hải nhịn không được hỏi một câu,"Tôi mua đồ ăn sáng cho cậu, mặc quần áo cho cậu, húc vào chân cậu có một cái, cậu còn ấm ức hả?"
"Không phải."
"Vậy cậu bày ra cái gương mặt thối này cho ai nhìn hả?"
Bạch Lạc Nhân liếc mắt lườm Cố Hải,"Tôi không khó chịu vì cậu, mà là tôi không muốn đến trường."
Thật giống trẻ con...... Cố Hải cười cười nhéo má của Bạch Lạc Nhân một cái.
Vừa mới đến cổng trường học, Bạch Lạc Nhân liền nhìn thấy Vưu Kỳ, Vưu Kỳ là nội trú sinh, chiều hôm qua sẽ phải trở lại trường, lúc này đang từ ký túc xá đi qua phòng học. Mặc dù trời còn chưa sáng, học sinh đều tụ tập thành đám đi qua trước mặt, Bạch Lạc Nhân vẫn liếc mắt một cái liền nhận ra Vưu Kỳ, không có biện pháp, quá quen thuộc cái bộ dạng giả bộ khí chất phong độ và cái dáng đi của cậu ta.
"Vưu Kỳ!" Bạch Lạc Nhân hô một tiếng.
Vưu Kỳ dừng bước, quay sang cổng trường học nhìn một cái.
Bạch Lạc Nhân đi nhanh qua.
Cố Hải theo ở phía sau, trong lòng hừ lạnh một tiếng, trời tối như vậy đều có thể nhận ra, ánh mắt cũng tinh gớm!
Vưu Kỳ thấy Bạch Lạc Nhân, trên mặt ngầu lạnh rốt cuộc lộ ra vài phần vui vẻ.
"Lâu rồi không gặp nha, nhớ tôi không?"
Bạch Lạc Nhân dùng cùi chỏ huých vào bụng Vưu Kỳ một cái, giọng điệu bạn bè trả lời,"Nhớ, có thể không nhớ hay sao?"
"Đừng điêu, tôi gửi cho cậu bao nhiêu tin nhắn như vậy, một tin cậu cũng không trả lời."
Bạch Lạc Nhân gượng cười hai tiếng,"Cậu cũng biết, tôi rất ghét gửi tin nhắn mà."
Vưu Kỳ nhìn chằm chằm Bạch Lạc Nhân một lúc lâu, rất buồn bực nói,"Sao tôi cảm giác cậu dường như gầy đi nhỉ? Người ta ăn tết xong không phải tăng lên mấy cân thịt hay sao? Sao cậu ăn xong lại gầy đi hả?"
"Thật hả?" Bạch Lạc Nhân không hề cảm giác được.
Vưu Kỳ nhéo nhéo cánh tay Bạch Lạc Nhân, dường như không thay đổi nhiều lắm, nhưng mà cằm nhọn hơn.
Hai người ở phía trước cậu một câu tôi một câu vui vẻ hỏi han, hoàn toàn không để mắt đến một người đang đi phía sau, kỳ thực Vưu Kỳ cũng muốn trò chuyện vài câu với Cố Hải, quan trọng là mỗi lần còn chưa mở miệng, cũng cảm giác được có một luồng khí thù địch mạnh mẽ.
Tiết tự học buổi sáng, bạn học thay thầy cô giáo bắt đầu thu bài tập các môn học.
Bạch Lạc Nhân và Cố Hải chỉ làm xong bài tập tiếng Anh của chủ nhiệm lớp La Hiểu Du, còn lại các môn khác đều không chịu nộp.
Hết tiết một, Vưu Kỳ lại quay đầu tiếp tục trò chuyện cùng Bạch Lạc Nhân đề tài mà hai người chưa nói xong.
Cố Hải lấy cặp sách Bạch Lạc Nhân, móc điện thoại di động của cậu, nhàm chán liếc nhìn tin nhắn của cậu.
Ngoại trừ tin nhắn của Thạch Tuệ, còn lại hầu như không xóa cái nào, thế nhưng cũng không mở ra đọc, không biết vì sao người này lại lười biếng đến vậy, cậu ta nói cậu ta không muốn trả lời thì không nói, nhưng chung quy cũng chỉ cần liếc mắt đọc một chút, nhưng cậu ta không như vậy, tâm tình tốt thì mở ra nhìn tên một cái, tâm tình không tốt thì chỉ coi điện thoại như vật trang trí.
Ỏ điểm này, Cố Hải cảm giác cực kỳ tự hào, cậu gửi tin nhắn cho Bạch Lạc Nhân, lần nào Bạch Lạc Nhân cũng xem, lần nào cũng trả lời. Tôi không hy vọng cả ngày cậu dính lấy tôi, đối với tôi ngoan ngoãn phục tùng, chỉ cần có thể có một chút đối đãi khác với người ngoài, Cố Hải tôi cũng rất thỏa mãn rồi. ( Tiểu Thụ không có tiền đồ.. ha ha)
Rốt cuộc cũng kéo tới tin nhắn mà Vưu Kỳ gửi cho Bạch Lạc Nhân .
Kỳ thực chẳng qua là tin nhắn chúc mừng năm mới, thời gian đúng vào dịp lễ mừng năm mới, còn nói mấy câu chuyện phiếm, gửi lời thăm hỏi, mỗi tin nhắn không vượt quá mười chữ, nội dung cũng rất bình thường.
Chỉ có một tin nhắn, mang theo một chút dịu dàng.
"Nhân Tử, có chút nhớ cậu đó!"
Có chút nhớ cậu?....... Cố Hải phân biệt rõ những lời này, phóng ánh mắt qua lườm Vưu Kỳ một cái thật thâm ý.
Gương mặt dài ngoằng cằm nhọn hoắt như một hình tam giác của giáo viên Ngữ Văn quay từ bục giảng xuống dưới lớp.
"Tôi chỉ cho một trang bài tập làm văn về nghỉ tết, kết quả còn có hai bạn học chưa hoàn thành bài tập."
Học sinh bên dưới hết nhìn đông tới nhìn tây, thậm chí đang suy đoán hai người kia là ai.
Giáo viên Ngữ Văn lại lên tiếng,"Đừng để cho tôi phải đọc tên của các cậu lên, nếu như các cậu có chút tự giác, ngay lập tức cầm sách giáo khoa, chủ động đi ra khỏi phòng học."
Bạch Lạc Nhân và Cố Hải cùng đứng lên, rất ăn ý cùng đi ra ngoài phòng học.
Hành lang không có một bóng người, có thể nghe được rất nhiều giọng giáo viên giảng bài, trộn lẫn cùng một chỗ, nữ có nam có, cao có thấp có, trầm bồng du dương, đứt quãng.......
Rất nhiều năm sau này, giọng của giáo viên mới khắc sâu trong trí của mọi người, đột nhiên lúc đó lại trở thành một hồi ức đẹp.
Cố Hải cứ như vậy nhìn Bạch Lạc Nhân, yên lặng nhìn, thời gian thấm thoát liền trôi qua, giống như còn trôi nhanh hơn khi ở trong phòng học. Cho dù Bạch Lạc Nhân mắt nhìn phía trước, cũng có thể cảm nhận được Cố Hải nhìn mình chằm chằm, trong lòng có chút phát bực, quay đầu sang lườm Cố Hải, rồi lại nghiêng đều qua chỗ khác, một lát sau lại cảm giác được Cố Hải đang nhìn mình, lại quay sang ném cho một ánh mắt cảnh cáo.
Cố Hải thầm nghĩ, cái này không phải cậu đang trợn trừng nhìn tôi đâu, rõ ràng chính là đang quyến rũ tôi đó!
Bạch Lạc Nhân xích qua bên cạnh một bước, Cố Hải cũng di chuyển theo, một chút cũng không chịu rời.
Gần hết tiết, Bạch Lạc Nhân nhịn không được hỏi một câu,"Cậu nhìn tôi làm gì?"
"Cậu rất đẹp trai."
Bạch Lạc Nhân tỏ vẻ cậu rất vô vị nghiêng đầu qua chỗ khác.
Không nghĩ tới, Cố Hải lại đưa tay qua đây, trực tiếp sờ Tiểu Nhân Tử.
"Cái này còn đau phải không?"
Má của Bạch Lạc Nhân lập tức liền bị nung đỏ, đột nhiên đánh vào tay Cố Hải, tức giận nói,"Đau cái thằng cha cậu!"
Một tiếng này, đoán chừng cả tầng lầu cũng đều nghe thấy được, Bạch Lạc Nhân tự mình cũng cảm thấy tiếng có chút lớn, nói xong hận không thể khâu miệng mình lại, đáng tiếc không thu lại lời nói được.
Giáo viên Ngữ Văn chậm rãi đi tới, trên mặt phủ một tầng nghiêm nghị.
"Vẫn chưa phạt các cậu đến nơi đến chốn phải không? Được, xuống dưới cột cờ đứng cho tôi, nhanh lên!"
Hai người đau buồn mà đứng lên, thân thể vừa mới bình phục, phải đi ra gió lạnh dày vò một trận. Cố Hải sợ Bạch Lạc Nhân bị bị cảm lạnh, cởi áo khoác ra choàng lên cho Bạch Lạc Nhân, Bạch Lạc Nhân sống chết không chịu. Cố Hải nhích qua bên cạnh Bạch Lạc Nhân, dính chặt vào người cậu, sau đó kéo tay cậu, nhét vào trong túi quần của mình. Không ai nhìn thấy, cũng không sợ bị người khác nhìn thấy, vì đơn thuần chỉ là hai người đang đúng cạnh nhau tay trong tay chịu phạt thôi.
Ông trời hoàn thành tâm nguyện giúp Cố Hải, sau đó mỗi một tiết học, giáo viên đều yêu cầu học sinh nào chưa làm xong bài tập đều đi hết ra ngoài, ngoại trừ La Hiểu Du không làm như vậy, vì bọn họ hết lần này tới lần khác sẽ hoàn thành bài tập của cô ta.
Buổi chiều tan học, hai người mang theo toàn thân lạnh quay về phòng học.
Thu thập xong đồ đạc, vừa muốn đi, lại bị Vưu Kỳ gọi lại.
"Cho cậu, mẹ tôi tự tay làm đó, cầm về chỉ cần chiên qua một lần dầu là có thể ăn, cái này là đặc sản ở Thiên Tân đó!" Đưa cho Bạch Lạc Nhân một bọc giấy lớn, đã bị dầu thấm ướt.
Bạch Lạc Nhân cầm lên đã ngửi thấy hương vị thơm ngon rồi, ngay lập tức mặt lộ vẻ vui mừng, vỗ vai Vưu Kỳ một cái.
"Đúng là bạn tốt mà!"
Cố Hải ở bên cạnh lãnh đạm nói một câu,"Cậu có thể có tiền đồ hơn không? Người ta cho một chút đồ ăn mà cậu đã vui như vậy hả?"
"Ít nhất làm ngon hơn cậu nhiều."
Cố Hải nghiến răng nghiến lợi.
Bạch Lạc Nhân quay đầu, vui tươi hớn hở nhìn Vưu Kỳ,"Thay tôi cảm ơn dì nhé!"
"Nếu như cậu ăn thấy ngon, hôm nào đến nhà chúng tôi đi, để cho mẹ tôi làm cho cậu ăn."
Bạch Lạc Nhân không hề nghĩ ngợi đáp lại một câu,"Được!"
Về đến nhà, Cố Hải đi vào phòng bếp nấu mỳ, Bạch Lạc Nhân nhớ tới cặp sách còn có đồ ăn Vưu Kỳ cho cậu, liền đem bánh vòng xoắn vị thịt bò* đưa cho Cố Hải, căn dặn cậu,"Nhớ chiên qua một chút."
Nói xong bản thân mình thì đi vào phòng ngủ làm bài tập.
Cố Hải híp con ngươi quan sát, nhìn chằm chằm đầy đố kị bánh vòng xoắn ở trong tay, hận không thể ngay lập tức ném vào thùng rác.
Kết quả cậu không hề làm như vậy, bởi vì hiện tại cậu cũng đang đói, hơn nữa cậu ta phát hiện thứ này quả thực rất thơm ngon.
Vì vậy, đổ nửa chai dầu vào trong nồi, sau đó đợi dầu nóng đều rồi thả bánh vòng xoắn thịt bò vào.
Chiên rồi chiên, hương vị bay tới lỗ mũi, Cố Hải không nhịn được, tự mình nếm thử mấy miếng.
Chờ Bạch Lạc Nhân bị mùi thơm câu đến phòng bếp, đã không nhìn thấy bánh vòng xoắn vị thịt bò đâu.
"Này, túi đồ ăn Vưu Kỳ cho tôi đâu rồi hả?"
Cố Hải chỉ chỉ đồ đạc cháy đen trên bàn, nói,"Kia kìa.!"
"Cậu.....cậu chiên quá tay phải không?" Vẻ mặt Bạch Lạc Nhân đau đớn tiếc rẻ,"Tôi nhớ là lúc đầu bánh màu vàng mà!"
"Đừng có đổ cho tôi, lúc đầu nó đã đen rồi."
Bạch Lạc Nhân không tin, nếm thử một miếng, có chút khó nuốt, mang theo lờ mờ mùi khét khét, nói chung ăn không ngon bằng ngửi.
Cố Hải nhìn giống như cười nhạo Bạch Lạc Nhân, hỏi,"Vị nó được chứ?"
Bạch Lạc Nhân vẫn còn bày ra bộ mặt không thể tin,"Vừa rồi tôi ngửi rất thơm, làm sao ăn không phải như vậy nhỉ?"
Cố Hải không biết xấu hổ trả lời,"Khẳng định cậu ngửi sai rồi, hương vị thơm đó là từ nồi mỳ tôi nấu bay ra."
...........
(Hơi muộn mới có 141 142 nhé, Tiểu Phong đi tắm, ai tắm cùng không..??)
*************[Tiểu Phong gia trang]**************