Quyển thứ nhất: Rung động thanh xuân.
Chương 170: Một đêm lăn qua lăn lại! (Edit:Tiểu Phong)
* * *
"Nhân Tử? Nhân Tử?"
Vưu Kỳ vỗ Bạch Lạc Nhân mấy cái, Bạch Lạc Nhân đều không có phản ứng.
Trước khi Vưu Kỳ đi vào phòng vệ sinh, Bạch Lạc Nhân còn nói muốn cùng cậu ta trò truyện một chút, kết quả lúc đi tiểu xong, vị ông nội này đã ngủ say.
Làm sao có thể đưa cậu ta về nhà được hả? Hay là trực tiếp gọi điện thoại cho ba cậu ta, để cho ba cậu đến đón nhỉ?
Vưu Kỳ nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ, dù thế nào cũng thật phiền toái, dứt khoát để cậu ta ngủ ở đây đi. Nghĩ như vậy, Vưu Kỳ liền gọi điện thoại cho Bạch Hán Kỳ, nói cho ông biết Bạch Lạc Nhân ngủ lại đó.
Chăn chỉ có một cái, xem ra chỉ có thể chen chúc chung một ổ.
Vưu Kỳ cũng uống đến chóng mặt, cởi giày đang muốn lên giường, Bạch Lạc Nhân lật người, lấy tay đem áo cộc tay và quần đều cởi ra, chỉ còn lại có một cái quần lót. Cũng không biết là cố ý hay là vô tình, Bạch Lạc Nhân lại đem quần lót cởi đến đầu gối, sau đó đôi chân đạp vài cái, quần lót cứ như vậy rơi xuống cổ chân.
Lúc này Vưu Kỳ còn chưa có đem chăn đắp lên cho Bạch Lạc Nhân, Bạch Lạc Nhân cứ như vậy mà trần truồng, ngang ngược tung hoành trên giường.
Vưu Kỳ đột nhiên giật mình, đứng ở mép giường không nhúc nhích, vẻ mặt tỏ ra khiếp sợ quá độ.
Mình sợ cái gì vậy trời! Đây là chuyện gì không biết?
Lần đầu tiên tới tới chỗ tôi ở, cũng không đến mức tặng quà lớn như vậy phải không?
Vưu Kỳ xoa xoa trán đang choáng váng, tay nện vào ngực, vội vàng tắt đèn, chui vào trong chăn. Lúc đầu vẫn mở to mắt, lén lén lút lút nhìn Bạch Lạc Nhân bên cạnh, lông mày anh tuấn hơi cau lại, môi mím chặt, thuần chất mùi vị đàn ông, lại bí mật mang theo vài phần mị hoặc.
Tay của Vưu Kỳ theo đường viền quai hàm Bạch Lạc Nhân sờ soạng lên xuống, râu ngắn nham nhám tinh mịn khiến cho lòng bàn tay rất ngứa ngáy.
Bạch Lạc Nhân ừm một tiếng, Vưu Kỳ vội vàng đưa tay rụt trở về.
Bạch Lạc Nhân lật người, đưa lưng về phía Vưu Kỳ.
Ánh mắt Vưu Kỳ từ đầu đến cuối không dám liếc xuống.
Một lát sau, hô hấp của Bạch Lạc Nhân trở nên đều đặn ôn hoà, có thể là tác dụng của rượu bây giờ mới chậm rãi phát huy, ý thức Vưu Kỳ dần dần mờ nhạt, rất nhanh thì cũng ngủ say.
Nửa đêm, Vưu Kỳ lại bị động tĩnh bên cạnh lăn qua lăn lại cho tỉnh ngủ.
Bởi vì lúc nào cũng ngủ một mình, trước khi ngủ lại uống chút rượu, Vưu Kỳ vừa mới tỉnh liền suýt chút nữa bị hù chết, làm sao bỗng nhiên nhô ra một người? Sau đó ý thức dần dần tìm về, đúng rồi, tối hôm qua Bạch Lạc Nhân không về.
Vưu Kỳ còn đang suy nghĩ, một chân Bạch Lạc Nhân đột nhiên sáp đến trong kẽ chân của cậu ta, hai chân ấm áp cùng dính tại một chỗ, hô hấp của Vưu Kỳ trong nháy mắt không ổn định. Hết lần này tới lần khác, Bạch Lạc Nhân vẫn còn đung đưa chân của mình, có thể là muốn tìm một tư thế thoải mái, nhưng vẫn không có tìm được.
Giờ này khắc này, nội tâm Vưu Kỳ mạnh mẽ mà giãy giụa, tôi có phải đẩy cậu ta ra hay không đây?"
Hay là để cậu ta cọ cọ mài mài loạn như thế này, đến khi cậu ta hài lòng mới thôi hả?
Còn đang suy nghĩ miên man, Bạch Lạc Nhân đột nhiên đưa tay tới dưới nách cậu.
Vưu Kỳ đột nhiên cả kinh, không phải là quá mẫn cảm, mà là tay người này quá lạnh, lạnh đến cả người Vưu Kỳ nổi da gà. Vưu Kỳ vội vàng ngồi dậy xem xem, chăn đã đắp kín người Bạch Lạc Nhân chưa, ngược lại bản thân mình thì lộ ra cả nửa lưng.
Theo lý thuyết cũng không thể đông lạnh cậu ta được mà, nhưng tại sao tay cậu ta lại lạnh như vậy chứ?
Vưu Kỳ vừa mới nằm xuống, Bạch Lạc Nhân lại đem đưa tay tới dưới nách cậu ta, hoàn toàn là động tác vô ý thức.
Cậu thì ấm rồi, nhưng tôi sợ nhột!
Vưu Kỳ bất đắc dĩ đem tay của Bạch Lạc Nhân rút ra, dùng tay nắm lấy, tay của Bạch Lạc Nhân so với tay cậu còn lớn hơn một chút, khớp xương rất rõ ràng, nắm ở trong tay cảm giác thật cứng.
Tay ấm áp, chân cũng không chịu để yên, chân của Bạch Lạc Nhân bắt đầu ở trong chăn ngọ nguậy, tìm nơi ấm áp nhất, rất tự nhiên di cư đến giữa hai chân Vưu Kỳ.
Cái tật xấu này ở đâu ra vậy hả?
Vưu Kỳ vừa mắng vừa mặt dày chịu đựng, ngón chân của Bạch Lạc Nhân gảy gảy bắp thịt trên đùi cậu thì Vưu Kỳ có cảm giác thật sự muốn phun máu mũi, bình thường Bạch Lạc Nhân nhìn rất nghiêm chỉnh, thế nào vừa lên giường lại trở nên lẳng lơ như vậy?
Vưu Kỳ cẩn thận từng li từng tí thở sâu, rất sợ tạo tiếng động lớn, vị ông nội bên cạnh lại làm trò ong bướm!
Tay chân của Bạch Lạc Nhân đều ấm áp cả rồi, rất nhanh thì đàng hoàng ngủ ngay ngắn. Vưu Kỳ nghiêng đầu, hơi thở trong miệng Bạch Lạc Nhân đều là mùi rượu, nhàn nhạt hương thơm làm cho cậu ta say mê. Dáng vẻ lúc ngủ của Bạch Lạc Nhân Vưu Kỳ thấy cũng nhiều, thường ngày vừa quay đầu lại, vị ông nội này tám chín phần cũng đều nằm sấp, thế nhưng giống như vậy ngủ say thì đây là lần đầu nhìn thấy. Nó hoàn toàn khác với những lúc ngủ mơ màng kia, lông mày giãn ra, khóe miệng hơi giơ lên, thỉnh thoảng lẩm bẩm vài tiếng, như một tên nhóc con mới lớn.
Vưu Kỳ ngơ ngác nhìn mấy phút, đến khi Bạch Lạc Nhân đem mắt hơi hé ra, cậu ta đột nhiên mới trở lại bình thường.
"Cố Hải......" Bạch Lạc Nhân mơ hồ không rõ mà gọi.
Vưu Kỳ bất ngờ, cậu ta đang tỉnh hay nói mơ vậy?
Tay của Bạch Lạc Nhân đột nhiên nện ở trên sống mũi Vưu Kỳ, đau đến mức Vưu Kỳ suýt chút nữa rơi nước mắt.
"Cho tôi chút nước." Bạch Lạc Nhân lầm bầm nói.
Vưu Kỳ bi thương lấy tay xoa xoa mũi, cậu muốn uống nước thì cứ việc nói thẳng đi, làm sao phải đánh người hả? Nghĩ như vậy liền thò tay sờ đèn đầu giường, sờ nửa ngày cũng không sờ thấy, sau đó vứt bỏ ý định, trực tiếp tìm ly nước trên tủ đầu giường.
Bạch Lạc Nhân đại khái là khát vô cùng, nghe được tiếng ly nước, trực tiếp vùng dậy, không đợi Vưu Kỳ đem ly nước cho mình, cậu ta tự mình bưng ly nước uống ừng ực mấy ngụm lớn.
Sau khi uống xong, đem ly để xuống, trực tiếp đè ở trên người Vưu Kỳ không nhúc nhích.
Đại khái từ đầu đến cuối cậu ta cũng chưa có tỉnh, hoàn toàn là dựa vào bản năng để làm chuyện này.
Vưu Kỳ lại khổ sở, Bạch Lạc Nhân đè ở trên người cậu, rất nặng không nói làm gì, còn con mẹ nó không thèm mặc quần áo! Đầu lệch qua bên cạnh bờ vai cậu, nửa người trên dán lên cậu, điểm chết người là giữa hai chân vật nhỏ mềm mềm đó, cứ như vậy đặt xuống trên bụng Vưu Kỳ, một lớp vài ngăn cách cũng không có.
Chuyện này là sao đây hả?
Vưu Kỳ nỗ lực kiềm chế ý niệm tà ác trong đầu của mình, từng chút từng chút một gỡ cơ thể Bạch Lạc Nhân từ trên người của mình ra, miễn là ý nghĩ có chút lệch lạc, liền ngay lập tức cảnh cáo bản thân một chút: Cậu ta dính mày hoàn toàn là phản xạ có điều kiện, hoặc là cậu ta coi mày là Cố Hải, mày tốt nhất đừng làm chuyện điên rồ, không thì sẽ có người chào hỏi mày!
Chiến đấu gian khổ qua nửa đêm, đến khi trời gần sáng, Vưu Kỳ mới nặng nề mà đi ngủ.
Sáng sớm, đồng hồ báo thức vang lên rất lâu, Bạch Lạc Nhân mới tỉnh dậy.
Tối hôm qua Vưu Kỳ bị đè mệt đến ngất ngư, lúc này cũng không nghe được cái gì hết.
Bạch Lạc Nhân cầm lấy đồng hồ báo thức, nhìn lạ mắt, lại liếc mắt một cái người bên cạnh, sao đại minh tinh lại chạy lên giường của mình hả? Khuôn mặt tuấn tú không gì sánh được, thực sự làm không khí sáng sớm thêm trong lành.
Trước hết mặc kệ cậu ta là ai, đem đồng hồ báo thức tắt đi mới là chuyện quan trọng, bởi vì Bạch Lạc Nhân còn muốn ngủ thêm một lúc.
Kết quả, ấn nửa ngày không hề phản ứng, Bạch Lạc Nhân dụi dụi con mắt, thấy bên trên đồng hồ báo thức hiện một câu đố toán học. Chẳng lẽ phải giải xong đề toán này nó mới ngừng kêu? Bạch Lạc Nhân thử một chút, nhập câu trả lời chính xác vào, đồng hồ báo thức dừng lại một giây, sau đó lại kêu, màn hình nhảy ra một câu đố, đến khi Bạch Lạc Nhân đoán ra được thì, màn hình lại nhảy ra một mê cung, thật vất vả mới đi ra được, lại xuất hiện câu đố nhanh.......
Đến khi Bạch Lạc Nhân đem tất cả câu hỏi đều giải hết, cậu ta cũng không còn buồn ngủ nữa.
Chuẩn con mẹ nó là đồ tốt! Bạch Lạc Nhân âm thầm quyết định cậu ta cũng cần mua một cái.
Loay hoay đồng hồ báo thức trong tay, Bạch Lạc Nhân nhìn khắp bốn phía, lại quay đầu liếc mắt nhìn Vưu Kỳ. Tuy rằng tối hôm qua uống có hơi nhiều, thế nhưng ý thức vẫn tỉnh táo, về cơ bản chuyện gì xảy ra đều nhớ, nhưng mà chuyện sau khi ngủ không hề có một chút ấn tượng. Cái phòng này Vưu Kỳ thuê cũng không tệ lắm, mặc dù không tốt bằng cái ổ nhỏ của bọn họ, thế nhưng so với căn nhà trước đây Cố Hải thuê thì hơn nhiều.
Bạch Lạc Nhân chuẩn bị mặc quần áo rồi xuống giường, kết quả vén chăn lên, ngây ngẩn cả người.
Con mẹ nó, quần nhỏ của mình đâu rồi?
Quay đầu lại liếc mắt nhìn Vưu Kỳ, ngay lập tức bỏ đi ý niệm trong đầu, người ta không có việc gì cởi quần nhỏ của mày làm gì? Tám phần mười là thói quen ngủ trần truồng của mày ở nhà, cứ ngủ là cởi sạch.
May là Vưu Kỳ là con trai, không phải thì hiểu lầm này nhất định không rửa sạch được.
Bạch Lạc Nhân cấp tốc mặc quần áo xuống giường, chạy vào phòng vệ sinh qua loa rửa mặt một chút, trở về nhà phòng gọi Vưu Kỳ dậy.
Vưu Kỳ mở to mắt nhập nhèm ngái ngủ nhìn Bạch Lạc Nhân, hỏi,"Mấy giờ rồi?"
Bạch Lạc Nhân đang buộc dây giầy, cũng không ngẩng đầu lên mà nói,"Sắp muộn rồi."
Vưu Kỳ lại đem đầu đập xuống cái gối, dù sao cũng đến muộn, ngủ thêm một lát nữa cũng được.
Bạch Lạc Nhân vừa nhìn Vưu Kỳ lại nằm xuống, bước đến bóp cổ của cậu kéo dậy, lạnh lùng quát,"Tôi dậy rồi mà cậu còn lằng nhằng hả? Mau mau mặc quần áo vào, nhanh nhẹn lên!"
Nửa người trên Vưu Kỳ yếu ớt mới bắt đầu chống đỡ để dậy, tối hôm qua bị Bạch Lạc Nhân đè ép đến nửa đêm, lúc này xương sườn vẫn còn đau. Ánh mắt ngây ngô phóng qua lườm Bạch Lạc Nhân, thằng nhãi này khỏe như vâm, lúc bước đi hai chân mang theo gió, lúc đứng bất động giống như một cây súng, muốn đàn ông thì có bấy nhiêu vị đàn ông.
Thật con mẹ nó sự khó có thể tưởng tượng người tối hôm qua đè trên người mình với người này là một!
Cố Hải soi gương, ít nhất cũng gầy năm cân. (2,5 Kg)
Viền mắt đen thẫm, môi tím ngắt, gò má hóp lại, râu ria xồm xàm......Nhìn như người bệnh.
Bạch Lạc Nhân không ở bên cạnh, ngay cả động lực rửa mặt Cố Hải cũng không có, quần áo từ sáng sớm đến tối cũng không thay, thấy Cố Dương cũng mệt mỏi.
"Tôi nói, chúng ta dù có bận bịu, cũng phải sống đúng không?" Cố Dương đem một ly cà phê đưa đến trước mặt cho Cố Hải, đánh giá gương mặt sống không ra sống chết không ra chết của cậu,"Tôi không ngược đãi cậu đấy chứ? Một ngày ba bữa đúng hạn cung cấp, mỗi ngày tám tiếng đồng hồ giấc ngủ, bản thân tôi cũng chả được như vậy."
Cố Hải liếc mắt nhìn Cố Dương, giọng cũng đều khàn khàn như lâu ngày không uống nước.
"Anh có thể mặc kệ không cho tôi ăn một bữa, bảo tôi thức suốt đêm giúp anh làm việc tôi cũng không có ý kiến, chỉ cần anh cho tôi gọi điện thoại thôi."
Cố Dương yếu ớt cười cười.
"Gọi cho ai?"
Cố Hải trầm mặc không lên tiếng.
Cố Dương lại hỏi,"Cho em trai nhỏ bé của cậu hả?"
"Không cần biết tôi gọi cho ai, anh nói xem có được hay không hả?"
"Không được."
Cố Hải quay đầu liền đi.
"Ra bên ngoài cách đó không xa sẽ có một cái bốt điện thoại, cậu ra ngoài gọi tôi không có ý kiến gì cả."
..........
(Cố Dương à, sao em thích anh thế... Cố Dương và Dương Mãnh mà là 1 cặp thì đúng kiểu: Tra công gặp ngây thơ thụ trong TRUYỀN THUYẾT, ngủ thôi nếu thấy muộn nhé)
*************[Tiểu Phong gia trang]**************