Quyển thứ nhất: Rung động thanh xuân.
Chương 192: Tìm một chỗ dừng chân. (Edit:Tiểu Phong)
* * *
Xe đi được nửa đường, Bạch Lạc Nhân gọi điện thoại cho Cố Hải hỏi," Nếu như chúng ta vẫn cứ lái về phía tây, vậy có nhìn thấy biển hay không?"
"Cũng không chắc, nếu như chúng ta cứ đi thế này, cuối cùng chạy đến Tây Âu*, cũng có thể nhìn thấy biển." (Khu vực NATO: biển Đại Trung Hải.)
Bạch Lạc Nhân trầm mặc một lát, sau đó sâu kín nói,"Nếu như tôi nói tôi muốn đến một thành phố có biển thì sao?"
Cố Hải vẫn không hề đáp lại, một giây sau đột nhiên phanh gấp lại, suýt chút nữa Bạch Lạc Nhân tông vào đuôi xe cậu ta.
Sau đó, Cố Hải xuống xe, nổi giận đùng đùng đi tới trước cửa xe đi tới.
"Ra đây!" Cố Hải đập cửa xe một cái.
Bạch Lạc Nhân mở cửa xe, vừa mới bước ra, đã bị một khí thế mạnh mẽ cường đại bao phủ. Hai tay Cố Hải giữ ở hai bên đầu Bạch Lạc Nhân, ánh mắt sắc bén rừng rực bắn tới khuôn mặt Bạch Lạc Nhân,"Tại sao vừa rồi không nói?"
Biểu tình Bạch Lạc Nhân tỏ ra ảo não,"Vừa rồi không nhớ ra được."
"Không nhớ ra được? Không nhớ ra được thì thôi hay sao?" Cố Hải lớn tiếng dạy bảo,"Chúng ta thậm chí lái về phía tây gần 200km cậu mới lên tiếng, cậu biết gần 200km phải đốt bao nhiêu dầu hay không? Cậu có biết chỗ dầu đó đủ cho chúng ta ăn mấy bữa sáng không? Thực sự không lo chuyện gia đình không biết củi gạo dầu muối đắt, cứ lãng phí như cậu thế này, chúng ta không đi quá mười ngày sẽ phải trở về!"
Bạch Lạc Nhân không lên tiếng, mắt nghiêng xuống dưới bốn mươi lăm độ nhìn chằm chằm khóa quần Cố Hải.
"Tôi đang nói với cậu đó! Cậu có nghe thấy không hả?"
Cố Hải lại nâng đầu Bạch Lạc Nhân lên, vẻ mặt ngang bướng hò hét đe dọa cậu.
Bạch Lạc Nhân nín cười nghẹn đến suýt nội thương.
Cố Hải lại hung hăng mà rống lên một câu,"Đừng có toe toét cười với tôi, đứng đắn một chút a!"
Bạch Lạc Nhân trực tiếp bật cười, Cố Hải cũng bực bội mà cười, vừa muốn đưa tay đánh, Bạch Lạc Nhân cấp tốc bỏ chạy, Cố Hải đuổi ở phía sau. Bạch Lạc Nhân chạy vòng quanh xe, Cố Hải liền đuổi theo vòng quanh xe, cuối cùng Cố Hải phát hiện thế này thì cậu ta vĩnh viễn không đuổi kịp Bạch Lạc Nhân, thế là trực tiếp vọt lên mui xe, một tay túm lấy Bạch Lạc Nhân.
"Ban nãy tôi nói với cậu cậu có nghe không hả?" Cố Hải cưng chiều oán trách,"Chúng ta cũng lái đi xa như vậy rồi, lại trở về đường cũ, oan uổng bao nhiêu a!"
"Có thể chọn một con đường khác quay về, còn có thể ngắm phong cảnh khác trước đó."
"Tối như bưng có thể thấy cái gì hả? Hơn nữa, đi một con đường khác không phải là lại thêm luẩn quẩn quanh co hay sao?"
Bạch Lạc Nhân do dự một lát, thần sắc ảm đạm nói,"Nếu không thì thế này, chúng ta vẫn tiếp tục đi về phía tây đi."
Cố Hải oán hận nhìn Bạch Lạc Nhân một lát, tay đột nhiên vỗ cửa xe.
"Được rồi, cứ đi về phía đông đi!"
Bạch Lạc Nhân lộ ra nụ cười chiến thắng.
Hai người ngồi vào cùng một chiếc xe, dự định ăn chút gì đó rồi mới đi. Trong cốp sau nhét rất nhiều đồ ăn, hai người mỗi người xách một túi lớn, ngồi vào phía trước xe ăn.
Cố Hải lấy một hộp sữa ra, cắm ống hút vào vừa muốn uống, liền bị Bạch Lạc Nhân đoạt lấy nhét vào trong miệng.
"Cậu nhìn xem cái dáng vẻ của cậu kìa, uống sữa còn phải để tôi cắm ống hút cho mới uống."
Dứt lời vừa muốn lấy thêm một hộp nữa ra, liền bị Bạch Lạc Nhân ngăn cản, Bạch Lạc Nhân xoay người, lấy ra một hộp sữa nóng ủ trong cốc sưởi điện* đưa cho Cố Hải.
(Hình cốc sưởi điện, dùng được trên ô tô nhé.)
"Uống cái này đi."
Vẻ mặt Cố Hải hơi cứng lại, chưa kịp nhận lấy.
Bạch Lạc Nhân trực tiếp nhét vào trong tay cậu,"Cậu nhịn đói nhiều ngày như vậy, tốt nhất đừng uống đồ lạnh."
Trái tim Cố Hải giống như hộp sữa trong tay này vậy, ấm đến nở ra.
"Cậu ủ cho tôi lúc nào hả?"
"Mới ủ, lúc chúng ta xuống xe được một lúc, nếm thử xem đã đủ nóng chưa?"
Cố Hải cắm ống hút vào uống một ngụm, cảm giác cậu ta uống không phải là sữa tươi, mà là đang uống cảm động. Vì vậy liền ôm đầu Bạch Lạc Nhân qua, hôn một cái lên môi cậu, bên mép Bạch Lạc Nhân vẫn còn dính đầy "Cảm động"......
Ăn xong cơm tối, hai người tìm một khách sạn ở một đêm, sáng hôm sau tiếp tục lên đường, đến buổi tối ngày hôm sau, rốt cuộc hai người cũng đến Thanh Đảo, quyết định tạm thời dừng chân ở đây.
Xe chạy ở trên đường, Bạch Lạc Nhân liền nghe thấy tiếng sóng biển mãnh liệt, hạ cửa kính xe xuống, thấy biển rộng mênh mông, Bạch Lạc Nhân không kiềm chế được kích động trong lòng, trực tiếp đem xe dừng ở ven đường, đi đến bờ cát cách đó không xa.
Cố Hải cũng dừng xe lại, đi theo Bạch Lạc Nhân xuống.
"Thật tốt."
Từ ngữ ngắn gọn biểu đạt tâm tình giờ khắc này của Bạch Lạc Nhân.
Mặc dù đã là buổi tối, thế nhưng vẫn có thể nhìn toàn cảnh biển lớn đang đánh sóng ầm ầm, gió biển thổi, cảm giác cả lồng ngực đều như được mở rộng rất nhiều.
"Không muốn đi nữa." Bạch Lạc Nhân nằm ở trên bờ cát,"Tôi muốn tối nay ngủ ở đây, sáng sớm ngày mai dậy ngắm mặt trời mọc."
Cố Hải xị mặt,"Tôi nói cậu, cậu có thể để cho tôi hưởng thụ một chút cảm giác nằm ở trên giường hay không?"
Từ trong địa đạo ra liền lên đường chạy trốn, thậm chí cậu còn quên cả chăn gối hình dạng ra sao nữa rồi!
Bạch Lạc Nhân vẫn làm ra dáng vẻ lưu luyến không muốn rời đi.
Cố Hải khuyên nhủ,"Bãi biển này không đẹp, Golden Beach của Thanh Đảo không tồi, ngày mai tôi dẫn cậu đến đó ngắm, trước hết theo tôi tìm chỗ ngồi chỗ ngủ đã, chúng ta còn có nhiều đồ phải thu dọn như vậy mà!"
Bạch Lạc Nhân bị Cố Hải thúc giục liên tục sau đó kéo lên xe.
Tạm thời làm giả hai tờ chứng minh thư, thành công đặt một phòng ở khách sạn. Tắm rửa xong vừa mới nằm dài trên giường, điện thoại của Cố Dương liền gọi tới.
"Chạy trốn đến đâu rồi?"
Cố Hải vừa vỗ về tấm lưng nhẵn bóng của Bạch Lạc Nhân vừa nói,"Thanh Đảo."
"Cái gì?" Giọng nói đầu dây bên kia của Cố Dương có chút nóng nảy,"Tôi vất vả ba ngày để cho hai người có thời gian mà chạy, rốt cuộc hai người mới chạy đến Sơn Đông*?"
(Thanh Đảo là thành phốc thuộc tỉnh Sơn Đông.)
Cố Hải giải thích một chút,"Ngày đầu tiên bọn em thu dọn đồ đạc, làm giấy tờ giả, thay đổi biển số xe......Bao nhiêu chuyện ngổn ngang đã mất một ngày rồi, ngày thứ hai mới lên đường, lúc đầu nói muốn đi về phía tây, đùng một cái cái tên nhóc con này lại thay đổi chủ ý, nói muốn đi nơi nào đó có biển, thế là bọn em lại trở về đường cũ, trước em đã tới Thanh Đảo, đối với nơi này tương đối quen thuộc, sẽ tạm thời dừng chân ở đây."
Tâm tình Cố Dương lúc này có thể tưởng tượng được.
"Anh trai, sao anh không nói chuyện?" Cố Hải hỏi.
Cố Dương trầm mặc một lát, lạnh lùng trả lời,"Ba cậu đã phát hiện cậu chạy trốn nhất định rất nhanh sẽ triển khai kế hoạch đuổi bắt, không có tình huống đặc biệt cũng không cần chạy khắp nơi, tạm thời ở đó đợi một thời gian ngắn, bây giờ không được chạy đi chạy lại nơi khác."
Sắc mặt Cố Hải lộ ra vẻ rất cẩn thận,"Em biết rồi."
"Bạch Lạc Nhân đâu?" Cố Dương lại hỏi.
Cố Hải quay sang bên cạnh nhìn một cái, Bạch Lạc Nhân mới vừa rồi còn nằm ở chỗ này đây mà, bây giờ đã chạy đi đâu rồi?
"Được rồi, không cần tìm, một chút đưa số điện thoại di động của cậu ta cho tôi biết là được."
"Anh muốn số điện thoại di động của cậu ấy làm gì?"
Câu này Cố Hải còn chưa nói hết, bên kia liền cúp điện thoại.
Bạch Lạc Nhân vừa đi ra ban công gọi điện thoại cho Bạch Hán Kỳ, lúc này vừa mới trở về.
"Qua đây, tôi hỏi cậu chuyện này." Cố Hải quay sang phía Bạch Lạc Nhân ngoắc ngoắc tay.
Bạch Lạc Nhân nằm sấp bên cạnh Cố Hải,"Nói đi!"
"Là cậu tìm anh trai tôi tới giúp hả?"
Bạch Lạc Nhân gật đầu,"Ừm."
Con ngươi Cố Hải dần dần nặng trĩu, ánh mắt vững vàng tập trung ở trên khuôn mặt Bạch Lạc Nhân.
"Anh ta không hề làm khó cậu chứ?"
"Làm khó tôi?" Vẻ mặt Bạch Lạc Nhân làm ra vẻ không rõ,"Cậu nói làm khó cái gì?"
"Chẳng hạn như...... Nhân cơ hội đưa ra một điều kiện hà khắc bảo cậu thỏa mãn."
Trong lòng Bạch Lạc Nhân chấn động, Cố Hải cũng quá hiểu Cố Dương phải không vậy?
"Làm sao có thể?" Bạch Lạc Nhân dửng dưng cười cười,"Cậu là anh em họ hàng với anh ta, anh ta giúp cậu là chuyện đương nhiên, có đáng phải ra điều kiện với tôi sao?"
"Nói thật không?" Cố Hải lại xác định lại một chút.
Bạch Lạc Nhân kiên định lắc đầu một cái,"Không sai, tôi đem tình hình vừa nói với anh ta, anh ta liền đồng ý."
"Quả nhiên là thế!" Cố Hải oán hận đập giường một cái.
Trong lòng Bạch Lạc Nhân rùng mình, chẳng lẽ lời bịa đặt bị lật tẩy hả?
Kết quả, Cố Hải đen mặt lại nói,"Quả nhiên anh ta đối với cậu khác với người khác! Bình thường ai tìm anh ta giúp đỡ anh ta cũng đều ra điều kiện, tôi nhờ anh ta anh ta cũng không ngoại lệ, rốt cuộc anh ta bật đèn xanh cho cậu......"
Bạch Lạc Nhân hết chỗ nói rồi, sớm biết rằng Cố Hải ăn giấm chua lệch đường như thế này, cậu đã sớm nói thật ra rồi.
"Nói cho cậu biết, không được đưa số điện thoại hiện tại cho anh ta biết!" Cố Hải cố ý căn dặn.
"Tôi đưa số điện thoại di động nói cho anh ta biết làm gì?"
"Tốt nhất là như vậy." Cố Hải hừ một tiếng, "Cũng không được dùng điện thoại di động của tôi vụng trộm liên lạc với anh ta!."
Bạch Lạc Nhân tức giận,"Tôi liên lạc với anh ta làm gì?"
Cố Hải hài lòng nở nụ cười, dùng chăn che đầu Bạch Lạc Nhân lại,"Ngủ đi."
Ngày hôm sau, hai người thực sự ngồi ca-nô đi Golden Beach Hoàng Đảo.
(Hoàng Đảo thuộc Thanh Đảo.)
Du lịch trái mùa, du khách nơi này rất ít, nước biển càng thêm trong xanh hơn so với mùa du lịch, cát mịn sạch sẽ hơn, chân của Bạch Lạc Nhân giẫm ở trên bờ cát, giống như đang đi trên vải bông mềm mại. Cố Hải nói quả nhiên không sai, bãi biển này thực sự đẹp hơn nhiều so với bãi biển tối qua cậu nhìn thấy.
Hai người tìm một góc an tĩnh ngồi xuống, Bạch Lạc Nhân đưa tay sờ cát, sờ được một cái vỏ sò nhỏ, cầm quơ quơ trước mắt Cố Hải, sau đó ném trả về biển, một bọt sóng bắn lên.
"A! ! ! !"
Bạch Lạc Nhân không báo trước mà rống lớn một tiếng, giống như đang phát tiết, hô xong trong lòng thoải mái hơn nhiều. Mặc kệ người chung quanh đang nhìn về phía mình, dù sao tôi cũng không biết các người.
...........
OT: đọc đến đây lại thấy, mùi ngược sắp trở lại =.=
*************[Tiểu Phong gia trang]**************