Quyển Thứ Hai: Lửa Tình Bùng Cháy
Chương 15: Thật là một ngày tốt lành. (Edit:xASAx.)
(Biên soạn: Ốc Tiêu.)
***
Hai mươi lăm tháng chạp, công ty Cố Hải chính thức nghỉ, đám phụ nữ có tuổi bị giam trong lồng này như những con chim nhỏ xinh đẹp bay về nơi đông đảo hùng ưng đang tụ họp, hưởng thụ giờ phút ngắn ngủi được vây quanh như trăng sáng giữa trời sao. Địch Song rốt cuộc cũng được thả ra, chỉ tiếc Bạch Lạc Nhân vẫn như trước bận rộn như vậy.
Cố Hải bay đi Thanh Đảo, thăm bà Diêm đang bị ốm.
Diêm Nhã Tịnh kéo Cố Hải từ phòng bệnh của bà Diêm ra, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn cậu.
"Cố Hải, có thể giúp tôi một việc?"
Cố Hải trầm giọng nói: "Cô quên rồi sao? Trước đây tôi từng nói, cô lúc đó đã cứu tôi một lần, ân tình tôi thiếu cô nhất định sẽ trả lại. Cô nói đi, chỉ cần tôi có thể làm được, quyết không từ chối."
Diêm Nhã Tịnh nhợt nhạt cười, "Làm thì nhất định có thể làm được, vấn đề chỉ là có đồng ý hay không."
Giọng Cố Hải rất chắc chắn nói với Diêm Nhã Tịnh: "Nếu có thể làm được, nhất định sẽ đồng ý."
Diêm Nhã Tịnh hít sâu một hơi, yên lặng nhìn hai mắt thâm sâu của Cố Hải.
"Đính hôn với tôi."
Sắc mặt Cố Hải vì câu nói này lập tức thay đổi.
"Bây giờ đổi ý còn kịp."
Cố Hải thu lại ánh mắt vô cùng kinh ngạc, nghiêm túc hỏi: "Cô nói cho tôi biết trước, sao đột nhiên muốn đính hôn với tôi?"
Diêm Nhã Tịnh xoay người, xuyên qua mặt kính trong suốt, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Tôi muốn để mẹ mình yên lòng ra đi, anh yên tâm đi, chỉ là đính hôn, sẽ không kết hôn. Chờ mẹ tôi qua đời, chúng ta sẽ hủy bỏ hôn ước, tiếp tục làm bạn bè."
Nói xong lời này, trong lòng Diêm Nhã Tịnh vô cùng ngột ngạt. Thật ra khi cô thấy phản ứng đầu tiên của Cố Hải đã thấy rõ cậu ta không có ý gì với mình. Chỉ có điều vẫn ôm một tia ảo tưởng, ảo tưởng Cố Hải có thể nhân cơ hội này nói với cô một câu, chúng ta cứ dứt khoát làm một đôi đi...
Cố Hải im lặng đốt một điếu thuốc.
Thật lâu chưa nghe thấy đáp lại, Diêm Nhã Tịnh đột nhiên ở bên cạnh phát ra tiếng cười khẽ.
"Không muốn thì thôi đi, tôi tìm người khác cũng được. Chỉ có điều mẹ tôi nhiều năm rồi vẫn cho rằng tôi và anh là một đôi, nếu như anh vào vai này, có thể trong lòng bà sẽ càng an tâm."
Ánh mắt Cố Hải âm trầm, "Cô để tôi suy nghĩ lại một chút."
Điếu thuốc trong tay ngày càng ngắn, trong lòng Cố Hải vẫn còn luẩn quẩn ở một góc nào đó không biết tên.
"Cố Hải, tôi có thể hỏi anh một câu không?" Diêm Nhã Tịnh đột nhiên mở miệng.
Cố Hải chuyển ánh mắt sang phía cô.
"Có phải là anh thích Địch Song không?"
Cố Hải thấy buồn cười, "Sao cô cũng cảm thấy như vậy? Tôi vẫn cho là cô thông minh hơn so với mấy cô gái khác trong công ty chứ."
Diêm Nhã Tịnh đột nhiên mở tay ra, lòng bàn tay có một chiếc nhẫn.
"Lẽ nào hôm đó anh đưa nhẫn cho tôi, không phải cố ý chọc giận người ở bàn kế bên kia sao? Tôi không có ngu đến nỗi cho rằng nhẫn này là đưa cho tôi ."
Cô đoán đúng rồi... chỉ tiếc người trong đầu cô và người trong đầu tôi khác nhau, cô vĩnh viễn sẽ không biết, người vợ chôn giấu trong lòng tôi tám năm lại là một người đàn ông.
Diêm Nhã Tịnh thấy Cố Hải không trả lời, tiếp tục thăm dò.
"Hôm qua trên đường về, tôi thấy hai người bọn họ ở trong xe hôn nhau."
Lực sát thương của trí tưởng tượng bản thân và lời nói từ miệng người khác là hoàn toàn khác nhau. Giờ phút này, Cố Hải muốn che giấu tâm tình bản thân cũng không được, mùi vị này quá khó chấp nhận rồi, đặc biệt là giây đầu tiên nghe được điều đó.
Ảo tưởng trong lòng Diêm Nhã Tịnh hoàn toàn tan vỡ.
Cô đem nhẫn bỏ lại vào tay Cố Hải, trong nụ cười phủ một tầng hơi nước, "Anh giữ lại đi, tôi cũng không ép buộc anh. Trong lòng anh đã có người khác, tôi chỉ đành phải rút lui vậy, anh cứ coi như tôi chưa nói gì."
Diêm Nhã Tịnh xoay người muốn đi, lại bị Cố Hải nắm lấy cánh tay.
Diêm Nhã Tịnh không dám xoay người, vành mắt của cô đã đỏ hoe, cô không muốn để cho Cố Hải thấy bộ dáng chật vật như vậy của mình.
"Tôi giúp cô." Cố Hải thản nhiên.
Lần này đổi thành Diêm Nhã Tịnh từ chối, "Không cần, tôi không muốn làm người xấu."
Cố Hải xoay Diêm Nhã Tịnh sang phía mình, ánh mắt âm trầm yên lặng nhìn cô ta, giọng nói rất chắc chắc.
"Tôi cam tâm tình nguyện giúp cô, hiện tại tôi đang không có vợ, cô không cần phải đắn đo gì."
Ánh mắt Diêm Nhã Tịnh kinh ngạc.
Cố Hải huơ huơ nhẫn trong tay, khóe miệng hiện lên một tia tươi cười phức tạp.
"Cái nhẫn này kiểu dáng quá cũ, hơn nữa còn khắc biểu tượng của tôi và người khác, không thích hợp để cô đeo, tôi sẽ mua một cái mới cho cô làm lễ vật đính hôn. Dù không làm được vợ chồng, cũng có thể cho cô một kỷ niệm."
------------------------------
Một trận hoan hô qua đi, mấy kỹ sư nòng cốt trong phòng nghiên cứu nhảy dựng trước máy vi tính, không ngừng kích động ôm lấy nhau.
"Rốt cuộc giải quyết xong cửa ải kỹ thuật khó khăn đầu tiên rồi, có thể về nhà ăn tết rồi!"
Bạch Lạc Nhân híp mắt cười, ra hiệu mọi người bình tĩnh lại.
"Bữa trưa hôm nay tôi mời, anh em mình tìm một chỗ ăn thật đã đi!"
"Ha ha ha... Bọn tôi sẽ cố gắng làm thịt cậu một trận vậy!"
"Đúng vậy, suốt ngày bắt chúng tôi tăng ca đến khuya."
Buổi tối, tâm tình Bạch Lạc Nhân vui vẻ gọi điện cho Bạch Hán Kỳ.
"Ba, năm nay con có thể về nhà ăn tết."
Bạch Hán Kỳ còn chưa mở miệng nói, Bạch Lạc Nhân đã nghe thấy vui mừng không che giấu được.
"Được rồi, ba và mẹ con hai hôm nay đang chuẩn bị đồ tết đây, nếu con về, phải chuẩn bị nhiều một chút."
"Không cần." Bạch Lạc Nhân nói, "Con không ở nhà được mấy ngày."
"Không cần biết ở mấy ngày, cũng phải để con ăn uống no đủ."
Tắt điện thoại một lúc, bên phía bệnh viện gọi điện tới.
"Thủ trưởng, em có thể xuất viện rồi."
Ánh mắt Bạch Lạc Nhân sáng ngời, "Nhanh vậy à? Cậu chờ tôi một chút, tôi cho xe đến đón cậu."
"Không cần, tiểu Lương lái xe tới đón em rồi, bọn em sắp tới cửa trước doanh trại rồi."
Bạch Lạc Nhân khoác áo đi ra ngoài, trong chốc lát, liền thấy một chiếc xe chậm rãi chạy tới.
"Sao anh lại đứng ở ngoài vậy?" Lưu Xung hỏi.
Bạch Lạc Nhân không nói gì, cùng một sĩ quan khác đỡ Lưu Xung xuống xe, dìu đến ký túc xá của mình.
"Tạm thời cậu không cần về ký túc xá của mình, bên đây sẽ sắp xếp cho cậu một ký túc xá riêng, cậu có thể an tâm dưỡng thương không bị quấy rầy. Nếu cậu muốn về nhà ăn tết, có thể xin cấp trên phê duyệt, có điều tôi thấy cậu không nên về, đường xá xa xôi quá cực. Cậu thoải mái gọi ba mẹ cậu tới, doanh trại bên này sẽ sắp xếp cho họ thật tốt."
Lưu Xung không ngừng gật đầu, "May là vết thương không ảnh hưởng việc em tiếp tục làm phi công, không thì ba mẹ em khó mà chịu được!... Đúng rồi, thủ trưởng, lần này em cũng tính là đã lập công phải không?"
Bạch Lạc Nhân nhếch khóe miệng một cái, "Sẽ cân nhắc cho cậu."
Lưu Xung mừng rỡ vỗ tay, "Qua năm em có hy vọng tăng quân hàm rồi!"
Bạch Lạc Nhân hung hăng cốc lên đầu Lưu Xung một cái,"Ở đấy mà mơ!"
Lưu Xung cười hắc hắc hai tiếng.
Bạch Lạc Nhân thấy Lưu Xung rất khó khăn ngồi trên giường, thắt lưng cũng thẳng không được, liền quay qua cậu ta nói: "Cậu tạm thời nằm trên giường tôi đi, chờ ký túc xá bên kia dọn dẹp xong, tôi sẽ đưa cậu qua."
Lưu Xung vô cùng khách sáo, "Vậy không hay lắm!"
Bạch Lạc Nhân ánh mắt nghiêm túc liếc nhìn Lưu Xung, Lưu Xung lập tức ngoan ngoãn nằm xuống, Bạch Lạc Nhân đi qua đắp chăn lên người cậu.
Công trình rốt cuộc có tiến triển, có thể an tâm về nhà ăn tết, tên nhóc Lưu Xung này cũng xuất viện... Lo lắng che phủ trong lòng nhiều ngày rốt cuộc hôm nay trời quang mây tạnh rồi. Bạch Lạc Nhân đang suy nghĩ, đột nhiên nghe được tiếng còi ô tô, quay đầu nhìn ra ngoài, mạch nước sâu trong đáy mắt bắt đầu khởi động.
Cố Hải mở cửa xe đi ra ngoài, vừa tới cửa đã thấy Bạch Lạc Nhân.
"Để thủ trưởng cậu tự mình ra cửa đón khách, thật có chút không nhận nổi!" Cố Hải thoạt nhìn tâm tình không tệ.
"Tôi không phải ra đón cậu, tôi là tới cản cậu."
"Cản tôi?" Ánh mắt Cố Hải nhấp nháy, "Sao nào, lén giấu người đẹp trong phòng à?"
Bạch Lạc Nhân hơi nhếch khóe môi lên, "Đừng nói, thật là có giấu một người."
Sắc mặt Cố Hải biến đổi, cùng Bạch Lạc Nhân vào phòng, Lưu Xung nằm đến ngoan ngoãn, thấy có khách tới, đang định đứng dậy, kết quả bị Bạch Lạc Nhân đè xuống.
"Ngoan ngoãn nằm đi, không phải chuyện của cậu."
Thấy một màn như vậy, tâm tình Cố Hải tự nhiên không cần phải nói, thế nhưng cậu ta không có nghĩ bậy bạ, dù sao Bạch Lạc Nhân có bạn gái rồi. Chẳng qua là cảm thấy trong lòng không thoải mái, vô cùng không thoải mái! Dựa vào cái gì một tên lính quèn cũng có thể nằm trên giường Bạch Lạc Nhân, mà cậu ta ngay cả vào cửa cũng phải nhìn sắc mặt người khác?!
Bạch Lạc Nhân rót ly nước nóng đưa vào tay Cố Hải, "Tìm tôi có chuyện gì?"
Cậu cho rằng Cố Hải sẽ tìm N cái cớ làm mục đích cho chuyến này, nhưng lần này Cố Hải không có, cậu ta rất thẳng thắn móc từ trong túi ra một tấm thiệp. Trong nháy mắt chạm đến màu đỏ kia, cơ mặt Bạch Lạc Nhân liền cứng lại.
Cố Hải dùng giọng không nặng không nhẹ tuyên bố, "Em cậu ngày kia đính hôn, người là anh như cậu dù sao cũng phải đến chúc mừng chứ?"
Đây là đòn sát thủ cuối cùng của Cố Hải, sự thật chứng minh chiêu này có hiệu quả. Sĩ quan Bạch trước mặt cậu ta cũng không còn bày ra vẻ mặt thản nhiên, cao giọng làm ra vẻ thờ ơ nữa, không bao giờ dùng ánh mắt sắc bén tùy ý khiêu khích uy quyền bản thân nữa, cậu ta dùng gương mặt thê lương mô tả sinh động hình ảnh bị đả kích trong lòng.
Ánh mắt Bạch Lạc Nhân thật lâu mới chuyển động, khóe miệng gượng ép nhếch lên, đây là lần cậu giả bộ không giống nhất.
"Chúc mừng cậu."
Ngay lúc Cố Hải rốt cuộc nhận được phản ứng như mình hy vọng trên mặt Bạch Lạc Nhân, đột nhiên cảm thấy trong lòng không có chút vui vẻ gì. Trong tích tắc Bạch Lạc Nhân run run tay nhận lấy thiệp mời, trong lòng cậu vô cùng khó chịu. Một đống những lời cậu vốn đã chuẩn bị để chọc ghẹo người kia, lúc này một câu cũng không nói ra được.
Cố Hải xoay người ra khỏi cửa.
Lưu Xung vui vẻ quay qua Bạch Lạc Nhân hỏi một câu, "Thủ trưởng, tổng giám đốc Cố sắp kết hôn à?"
Bạch Lạc Nhân quay lưng hướng về phía cậu gật đầu.
"Đối với cậu, hôm nay thật sự coi là một ngày tốt à! ! "
..............
Em nhớ gái Mãnh đến phát điên rồi..
-------------------------xASAx-------------------------