Quyển thứ hai: Lửa tình bùng cháy.
Chương 19: Ôn nhu trong đầm lầy. (Edit:Tiểu Phong dâm đãng)
* * *
Bạch Lạc Nhân ăn xong mới nhớ tới cái gì đó, quay sang phía đối diện hô lớn,"Chỗ nguy hiểm như vậy, vợ của cậu cũng để cho cậu tới hả?"
Vợ tôi á? Cố Hải sững sờ không nghĩ ra được, người vợ mà Bạch Lạc Nhân đang nói là ai.
"Vợ cái quái gì hả?" Cố Hải gào lên hỏi.
Bạch Lạc Nhân lại gào lên một tiếng,"Không phải là cậu đính hôn rồi hả?"
"Tôi đính hôn một mình hả?" Lúc này Cố Hải đã hiểu được, hoá ra tên nhóc này còn tưởng rằng cậu là một người đàn ông đã có vợ rồi, vì vậy liền tức giận rống lên đáp lại,"Nếu tôi thật sự đã kết hôn thì còn phải chịu tội đến đây làm gì? Tôi mà đã có gia đình yên ổn rồi, thì cho dù cậu có chết thối ở trong bùn tôi cũng mặc kệ cậu! !"
Trái tim Bạch Lạc Nhân đột nhiên liền sáng tỏ.
"Cậu không kết hôn hả? Vậy cậu đưa thiếp mời cho tôi làm gì? Hù dọa người ta hả?"
"Đúng, chỉ muốn hù dọa tên đần độn ngu ngốc nhà cậu! !"
Bạch Lạc Nhân đứng lên tức giận hướng về phía đối diện hô,"Cậu nha, thật thiếu đạo đức! !"
"Tôi thiếu đạo đức?" Cố Hải lại hô đáp lại,"Chỉ có người yêu cậu không thiếu đạo đức hả, cô ta không thiếu đạo đức thế sao cô ta không đến đây tìm cậu?"
Ngoài mặt Bạch Lạc Nhân biểu cảm dữ tợn, kỳ thực trong lòng vụng trộm mỉm cười.
"Cô ấy là con gái bảo bối của nhà người ta, vì sao phải đến đây cày cuốc hả?"
Cố Hải lại tức giận," Hoá ra tôi là một con lừa đực có thể sai bảo hả? Tôi rơi vào vũng bùn thối này là tôi đáng đời hả? Cho dù là đàn ông rắn chắc khoẻ mạnh, cậu nhìn xem có mấy người thật sự dám đến đây tìm cậu hả? Những chiến hữu kia của cậu đâu? Tên nhóc mang sủi cảo cho cậu đâu, tên nhóc nằm trên giường của cậu đâu?"
Bạch Lạc Nhân nghe Cố Hải oang oang gào lên ở phía đối diện, giọng cũng có chút khàn khàn, nhịn không được hô lên,"Cậu nghỉ một lát đi!"
Cố Hải tạm thời ngậm miệng lại.
[Wattpad: Tiểu Phong gia trang.]
Giữa hai người là một đầm lầy lớn, trên mặt còn bốc lên bọt khí, xung quanh đều là sương mù, hai người ngồi xếp bằng, giống như hai vị cao tăng đắc đạo đang tu luyện. Yên tĩnh một lúc, hai người nhìn nhau thật lâu, trong lòng từ từ trào ra cảm giác phức tạp.
Bạch Lạc Nhân lại mở miệng lần nữa,"Rốt cuộc là cậu đi đến đây kiểu gì?"
Giữa đầm lầy lớn như thế, trong mùa rét mướt thế này, chỉ cần có chút lơ là thì khả năng thoát ra là không thể.
Cố Hải vừa nghe lời này lại hăng hái, oán hận quay sang đối diện hô hai chữ.
"Khinh công!"
Bạch Lạc Nhân cười đến khóe mắt đều ướt, vấn đề này cần gì phải hỏi chứ, trong lòng bản thân mỗi người còn không biết chuyện gì xảy ra hả? Đã nhiều năm như vậy, tướng mạo cậu ta thay đổi, nghề nghiệp thay đổi, thân phận thay đổi, cách xử sự làm người thay đổi.......Thứ duy nhất không thay đổi , chính là trái tim cậu ta đối với mình, chung quy thì vẫn giống như lửa than mới đốt, nóng hổi, gắng sức chống đỡ cho sự lãnh lẽo cô đơn suốt tám năm qua của mình.
Bạch Lạc Nhân dang rộng chân tay nằm trên mặt đất, nhìn bầu trời âm u, tâm tình lại rất sáng rõ.
Cố Hải nhìn người nọ nằm thoải mái như vậy phía đối diện, lại cúi đầu nhìn khu đất dưới chân mình, nằm xuống một cái sẽ bị vùi vào trong bùn lầy, vì vậy liền hô một tiếng,"Tôi qua đó nhé!"
Vèo một cái, Bạch Lạc Nhân ngồi dậy, giọng lạnh lùng ném qua.
"Cậu đừng di chuyển! !"
Cố Hải kêu khổ,"Chỗ này của tôi quá hẹp, ngồi cũng không duỗi được chân ra, thật khó chịu."
Bạch Lạc Nhân phất tay một cái,"Vậy cậu di chuyển lùi về phía sau đi, tìm xem phía sau còn có chỗ nào đất rắn hơn mà rộng hơn không......"
Lùi về phía sau? Vẻ mặt Cố Hải u ám, tôi thật vất vả mới đi được đến đây, cậu còn bảo tôi lùi về phía sau hả?
"Không sao đâu, tôi đã từng bò trên vũng bùn kiểu này rất nhiều rồi, nằm ngang ra là có thể đi qua đó."
Dứt lời liền bò lổm ngổm nhào tới, bất chấp Bạch Lạc Nhân đang ngăn cản, nhưng mà bùn ở đây lại quá nhão, Cố Hải vừa mới nằm xuống liền bị lún cả nửa người xuống. Mặt của Bạch Lạc Nhân thậm chí đã tím ngắt rồi, rống giận mấy tiếng, cuối cùng Cố Hải cũng ổn định nằm trên bùn, nhưng chỉ cần hơi di chuyển một chút liền bị chìm xuống dưới. Nếu cứ như thế kia từng chút từng chút di chuyển, có thể chìm chết hay không thì không nói làm gì, nhưng có đến được chỗ Bạch Lạc Nhân thì cũng mất mấy tiếng đồng hồ.
Cố Hải không thể làm gì khác hơn là túm rễ cỏ bò lại chỗ cũ.
Bạch Lạc Nhân thở phào nhẹ nhõm, phía sau lưng cũng đều ướt đẫm rồi.
"Cậu đừng di chuyển, thành thật ngồi đợi đó cho tôi! !"
Cố Hải thở hổn hển mấy hơi, đột nhiên nhớ tới trong túi xách còn có một vật nữa, vì vậy liền móc ra.
Bạch Lạc Nhân trợn mắt há hốc mồm nhìn Cố Hải lấy ra một cái đệm khí, bơm đầy khí vào bên trong, nhìn giống như một cái giường lớn vậy. Cứ như vậy, thì diện tích tiếp xúc của cơ thể với đầm lầy sẽ lớn hơn, chỉ cần thêm một sợi dây nữa, là có thể để một người nằm ở phía trên, người còn lại có thể lôi về phía trước.
Bạch Lạc Nhân không muốn để cho Cố Hải mạo hiểm, vì thế nhìn sang phía đối diện hô,"Cậu ném đệm khí cho tôi, tôi sẽ đi qua!"
Cố Hải đen mặt lại đáp lại một câu,"Chỗ tôi đứng có một mảnh thế này, một mình tôi ngồi còn không đủ, cậu còn chen chúc đến đây làm gì?"
Bạch Lạc Nhân bất đắc dĩ,"Vậy cậu ném sợi dây qua đây đi! !"
Thế là, một người nằm ở trên đệm khí, một người lôi về phía đối diện, không đến mười phút, Cố Hải đã thuận lợi qua bờ bên kia.
Mội cái ôm thật sự ý nghĩa sau tám năm, hai người siết chặt ôm lấy nhau.
Giờ phút này, làm sao nỡ nói những lời đau lòng nhau nữa, tay của Cố Hải hung hăng ôm lấy gáy Bạch Lạc Nhân, trong giọng nói lộ ra vẻ đau lòng,"Mấy hôm nay lạnh lắm phải không?"
"Vẫn có thể chịu được, chỉ là đói quá thôi." Bạch Lạc Nhân ăn ngay nói thật.
Cố Hải thấy gốc cây phía đối diện đã bị lột sạch vỏ, trong lòng cũng cồn cào theo.
"Trong túi này còn đồ ăn đó, cậu ăn thêm một chút đi."
Tay của Bạch Lạc Nhân siết chặt hai vai Cố Hải, giọng nói có chút trầm thấp khàn khàn.
"Có phải cậu đã tìm tôi ba ngày rồi không? Ba ngày nay chưa từng bỏ đồ ăn trong túi ra ăn phải không? Không phải vậy thì vì sao lại còn nhiều như thế này?"
"Không phải vậy." Cố Hải an ủi,"Mới đi tìm cậu có một ngày, hôm trước là ngồi máy bay tìm, không bỏ một bữa nào, tôi ăn rất nhiều, sợ đến lúc đó không đi ra được sẽ chết đói ở đây."
Kỳ thực ba ngày qua Cố Hải cũng không uống một giọt nước nào.
"Tôi không tin!" Bạch Lạc Nhân đẩy Cố Hải ra, ánh mắt nhìn cậu ta dò xét một trận,"Tôi sờ bụng cậu một cái, liền biết cậu đã mấy hôm không ăn rồi."
"Bản lĩnh này của cậu vẫn chưa bỏ hả?" Cố Hải trêu chọc.
Quả thật Bạch Lạc Nhân đưa tay vào trong áo Cố Hải sờ sờ, bàn tay lạnh lẽo vừa chạm vào da của Cố Hải, ngay lập tức bắp thịt của Cố Hải co lại một cái. Rất lâu rồi không bị thứ gì lạnh như thế chạm vào, cũng có chút không quen.
"Đúng là cậu đã ba ngày rồi chưa ăn cái gì!" Giọng điệu của Bạch Lạc Nhân rất chắc chắn.
Dứt lời vừa muốn rút tay ra, lại bị Cố Hải đè lại.
"Tay cậu lạnh quá, để ở trong ủ một chút cho ấm đi."
Bạch Lạc Nhân thật sự không hề khách khí, đã lâu rồi không sử dụng quyền lợi này, thật sự rất muốn một chút ấm áp.
Hai người ngồi xuống dựa vào gốc cây, Bạch Lạc Nhân ngồi sau lưng Cố Hải, bàn tay lạnh lẽo đặt trên lưng Cố Hải, rất nhanh sờ thấy một cái sẹo dữ tợn, dọc theo cột sống kéo dài một đường xuống phía dưới, chiếc sẹo bên hông mà so với cái này thì bé nhỏ không đáng kể gì.
"Thật sự dọa người phải không?" Cố Hải hỏi.
Đầu Bạch Lạc Nhân nặng nề nện vào sống lưng Cố Hải, thấp giọng hỏi,"Cậu còn hận tôi không?"
Cố Hải cố ý giả bộ làm giọng ra vẻ thâm thù đại hận, nặng nề mà ừ một tiếng.
Trong lòng Bạch Lạc Nhân nặng nề thở dài.
"Kỳ thực lúc đó tôi không muốn đi, nhưng cũng không có cách nào khác, có người không muốn tha cho tôi, mà lúc đó cậu còn hôn mê trên giường bệnh, tôi rất sợ anh ta sẽ lấy mạng của cậu uy hiếp tôi, lúc đó nghĩ không gì quan trọng bằng mạng sống của cậu. Tôi không dám vào phòng bệnh nhìn cậu, tôi rất sợ sau khi nhìn cậu rồi sẽ không đi được nữa. Kỳ thực nhiều năm như vậy rồi, tôi vẫn luôn cảm thấy có lỗi với cậu......."
Nói đến phần sau, thủ trưởng Bạch có chút nghẹn ngào, không biết làm sao, nhớ tới tình cảnh lúc ấy giống như có người đang móc tim gan của cậu vậy.
Đây là lần đầu tiên Cố Hải nghe Bạch Lạc Nhân dùng giọng điệu như thế nói chuyện với cậu, lòng mền nhũn liền nói,"Được rồi, cậu cũng không cần khó chịu, cậu vừa xảy ra chuyện như thế này, trong lòng tôi đã suy nghĩ rõ ràng rồi."
"Vậy cậu không còn hận tôi hả?" Bạch Lạc Nhân hít mũi một cái.
Cố Hải rộng rãi phất phất tay,"Không còn, nhìn cậu khổ cực nhiều năm như vậy cũng không dễ dàng gì."
Tay của Bạch Lạc Nhân đột nhiên rút ra từ trong áo Cố Hải, đưa đến khuôn mặt của cậu, mạnh mẽ vặn khuôn mặt Cố Hải qua đối diện với mình, ánh mắt sắc bén mị hoặc thẳng tắp thâm nhập nội tâm Cố Hải.
"Vậy cậu chia tay cô ấy đi!"
Cố Hải nhìn khuôn mặt anh khí bức người trước mặt như vậy, liền sâu kín hỏi một câu,"Chia tay hả?"
"Ừm, cậu cũng không thích người ta, đừng chậm trễ dây dưa người ta nữa."
Trong lòng Cố Hải chấn động mãnh liệt, loại kích động này giống như có người tiêm ma tuý vào kinh mạch của cậu, nhưng cậu vẫn có thể đè nén nội tâm đang cuồn cuộn của mình xuống, con ngươi âm u nhìn Bạch Lạc Nhân.
"Ai nói tôi không thích cô ấy?"
Theo như cá tính kiêu ngạo này của Bạch Lạc Nhân, có thể đánh cược toàn bộ thể diện mà bày tỏ rõ lòng dạ ra như thế, khẳng định sớm đã nắm chắc mười phần thắng. Vào lúc này nếu như có người không chịu nhận lời, thật đúng là cố tình tìm cái chết.
Bạch Lạc Nhân dùng đầu gối hung hăng thúc một cái vào xương cụt Cố Hải, nửa người dưới Cố Hải hoàn toàn tê dại.
"Đây là mệnh lệnh, nhất định phải phục tùng!"
Cố Hải sâu kín vui vẻ một chút,"Lấy quyền uy thủ trưởng áp chế tôi hả? Nhưng tôi nói cho cậu biết, tôi là người thích mềm không thích cứng. Nếu như cậu cho tôi một lý do hợp lý, tôi sẽ cố gắng suy nghĩ một chút."
Đương nhiên Bạch Lạc Nhân biết Cố Hải muốn nghe cái gì, nhưng cậu vẫn cứ không chịu nói.
"Dưa hái xanh không ngọt, anh trai cũng vì muốn tốt cho cậu thôi."
Cố Hải cố ý muốn ăn đòn,"Tình cảm có thể bồi dưỡng, qua một vài năm, à, trước khi kết hôn hai vợ chồng cũng chưa từng quen ai, không phải là sẽ hạnh phúc cả đời hay sao?"
[Wattpad: Tiểu Phong gia trang.]
Bàn tay to của Bạch Lạc Nhân tàn nhẫn bóp cổ Cố Hải,"Cậu có vẻ rất thích thú đúng không?"
Ngón tay của Cố Hải đâm đâm lên gáy của Bạch Lạc Nhân,"Cảnh cáo cậu, đừng có mà táy máy tay chân với tôi, tôi thực sự là người đứng đắn!"
"Tôi cho cậu đứng đắn này! Tôi cho cậu đứng đắn này!......."
Thủ trưởng Bạch dùng cách giáo huấn tân binh, đánh cho tổng giám đốc Cố một trận điên cuồng......
.............
*************[Tiểu Phong gia trang]**************
(Khoe cái game đang chơi lại..)